(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ lời nói của cậu bé, Ôn Độ phân tích ra rằng ông nội của cậu bé mới là người đứng đầu gia đình này.
Luật Cảnh Chi nói rất bình tĩnh: “Không phải ông nội không quan tâm, mà là những kẻ bắt cóc em dường như không gặp may. Dù sao thì lần nào em cũng được cứu về an toàn.”
Ôn Độ nhíu mày.
Cậu biết không phải như vậy.
Kiếp trước, cậu bé này bị bọn buôn người bắt cóc và không bao giờ trở về được. Cậu bé và em gái nằm trong gian phòng lạnh lẽo của ngôi miếu đổ nát, rồi trở thành một đống xương trắng.
Cậu đã từng gặp Luật Hạo Chi khi trưởng thành, và cũng đã nhiều lần thấy cậu ấy trên tạp chí tài chính.
Luật Hạo Chi là một trong những cậu ấm nổi tiếng giàu có nhất của Hương Thành.
Ông nội của cậu ấy nổi tiếng với tuổi thọ cao, sống đến hơn trăm tuổi. Sự nghiệp của gia tộc không được trao cho thế hệ ba mẹ của cậu ấy mà trực tiếp bỏ qua bọn họ, giao luôn cho cậu ấy.
Năm đó, Ôn Độ tình cờ nhìn thấy tin tức về nhà họ Ôn trên báo lá cải nên biết về những chuyện đó.
Luật Hạo Chi đối xử với người nhà rất tàn nhẫn.
Sau khi ông nội cậu ấy qua đời, cậu ấy trở thành người đứng đầu nhà họ Luật và đối xử với những người khác trong gia đình vô cùng lạnh lùng. Ngay cả ba mẹ cũng rất sợ cậu ấy, không dám đến gần.
Ôn Độ từng nghĩ rằng đó là vì Luật Hạo Chỉ máu lạnh, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ có liên quan đến Luật Cảnh Chi.
Cậu bé này có số phận không tồi.
Thoát được kiếp nạn này, có lẽ sau này sẽ có cuộc sống yên bình và thuận lợi.
Luật Cảnh Chi không kén ăn, rời khỏi nhà họ Ôn, cậu bé cảm thấy bánh bột ngô cũng rất ngon. Luật Cảnh Chi cần thận ăn hết một cái bánh, nhìn Ôn Độ với đôi mắt đen láy.
Ôn Độ thở dài: “Nói đi.”
“Anh, em muốn đi rửa tay.”
Ôn Độ đứng dậy, đeo ba lô, dẫn cậu bé đi rửa tay. Sau khi Luật Cảnh Chi rửa tay xong, Ôn Độ bảo cậu bé cầm lấy ba lô: “Đợi anh đi vệ sinh một chút.”
Luật Cảnh Chi kho" khăn ôm lấy ba lô, đứng đợi bên ngoài.
Sau khi Ôn Độ ra ngoài, cậu bé ngại ngùng kéo tay Ôn Độ: “Anh, em cũng muốn đi vệ sinh.”
“Được rồi, em đi đi.”
Ôn Độ đợi Luật Cảnh Chi ở ngoài, sau khi cậu bé ra, lại rửa tay thật sạch. Cậu bé đưa tay về phía Ôn Độ, Ôn Độ tỏ vẻ khó hiểu.
“Anh, anh rửa tay chưa? Anh vừa mới đi vệ sinh mà!” Luật Cảnh Chi nói những lời này rất lớn tiếng.
Ôn Độ: “....”
Tên nhóc này cố ý phải không?
“Anh rửa rồi.”
Luật Cảnh Chi không tin.
Ôn Độ giải thích: “Anh rửa trong lúc đứng chờ em rồi.”
“Anh, anh không giống người khác, anh rất thích sạch sẽ.” Luật Cảnh Chi nói xong, Ôn Độ cảm thấy thật cạn lời.
Dù cậu có lớn lên ở nông thôn, thì cũng là đứa trẻ chăm rửa tay, thích sạch sẽ.
Mỗi khi đi chơi ở bên ngoài về, nếu không rửa tay mà đã ăn cơm, bà nội sẽ dùng đũa đánh mạnh vào tay cậu. Cảm giác đũa đánh vào mu bàn tay thật sự đau Muốn chết.
Ôn Độ không hề muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Khi còn nhỏ bị đánh một lần, cậu đã nhớ kỹ.
Mỗi lần ăn cơm, cậu đều rửa tay rất cẩn thận. Thói quen này, từ kiếp trước đến kiếp này, chưa bao giờ quên.
Trước đây, nhiều người coi thường người nông thôn, nghĩ rằng người nông thôn không sạch sẽ.
Thực ra không phải như vậy.
Người nông thôn rất sạch sẽ.
Họ làm việc sẽ mặc một bộ quần áo, về nhà sẽ thay một bộ khác. Đồ bẩn sẽ được ngâm vào chậu. Sau khi nấu ăn xong, dọn dẹp bát đũa, họ sẽ giặt sạch quần áo rồi phơi lên.
Quần áo bị hỏng, họ sẽ thức khuya để vá lại.
Rau củ trong vườn nhà, họ sẽ rửa rất kỹ nhiều lần.
Không giống người thành phố, vì tiết kiệm nước mà bủn xỉn, khó tính đủ điều.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");