(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc mặt Luật Cảnh Chi không được vui lắm.
Ánh mắt cậu bé nhìn về phía Ôn Độ vô cùng oán giận.
Ôn Độ cười tươi nói: “Em không thể trách anh chuyện này được, có trách cũng vô ích. Gia đình em có điều kiện sống tốt như vậy, mà em còn không cao lên được, chỉ có thể nói là gen nhà em không tốt thôi.”
Luật Cảnh Chi:
Cậu bé rất muốn phản bác rằng không phải như vậy.
“Em có nghe câu này chưa: Cha lùn lùn một người, mẹ lùn lùn cả nhà.”
Luật Cảnh Chi không hiểu lắm, nhưng cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa của nó.
Cậu bé rất muốn hỏi, nhưng lại lo đây không phải là câu hay ho gì, nên im lặng tiếp tục ăn bánh.
Ôn Độ dường như không nhận ra cậu bé đã hiểu được phần nào, nhiệt tình giải thích: “Chắc chắn em không hiểu ý nghĩa của câu này đâu. Để anh nói cho em nghe, câu này có nghĩa là nếu ba em lùn thì con cái trong nhà chỉ có một đứa lùn. Còn nếu mẹ em lùn thì xong rồi, cả nhà em đều sẽ lùn.”
Ôn Độ cố tình nhấn mạnh chữ “lùn”, phát hiện biểu cảm của cậu nhóc trước mặt biến hóa kho"
luròng.
Biểu cảm của Luật Cảnh Chi trở nên nghiêm trọng.
Mẹ cậu bé thường xuyên đi giày cao gót, ngay cả ở nhà cũng phải mang giày cao gót. Cậu bé không biết mẹ mình cao bao nhiêu. Nhưng ba cậu bé thì không cao lắm, chỉ khoảng một mét bảy.
Nghĩ đến anh trai bằng tuổi Ôn Độ, nhưng Ôn Độ lại cao hơn anh trai một cái đầu, Luật Cảnh Chi im lặng.
Anh trai nhìn vẫn như một đứa trẻ.
Còn Ôn Độ thì trông giống như chú của cậu bé vậy.
Bảo sao Ôn Độ có thể ra ngoài làm việc.
Nghĩ đến việc mình có thể sẽ không cao lên được, Luật Cảnh Chỉ cảm thấy bị đả kích, cậu bé cắn mạnh vào miếng bánh. Ôn Độ rót cho cậu bé một cốc nước nóng, bảo cậu bé uống từ từ. Còn đưa cho cậu bé một quả trứng luộc.
Luật Cảnh Chi biết rằng trứng gà là một món ăn quý giá đối với nhà họ Ôn, không dễ gì mới ăn được.
Cậu bé đẩy trứng gà trở lại, cảm ơn một cách chân thành: “Anh, cảm ơn anh. Nhưng em không ăn cái này, anh cứ ăn đi.”
Ôn Độ không phải là cậu nhóc mười hai tuổi không hiểu chuyện, cậu nhìn qua là hiểu ngay ý đồ của Luật Cảnh Chi. Cậu kéo cậu bé lại, mở túi ra, để cậu bé nhìn vào bên trong.
Luật Cảnh Chi nhìn thấy đống trứng gà bên trong, lặng lẽ đứng thẳng dậy, tiện tay lấy luôn quả trứng. Nhiều trứng như vậy, cậu bé ăn một quả cũng không sao.
Cách ăn của Luật Cảnh Chi rất lịch sự, cậu bé cần thận bóc trứng, gói vỏ trứng vào giấy, định lát nữa sẽ vứt vào thùng rác.
Ôn Độ nhìn cậu bé như vậy, biết ngay là đứa trẻ này xuất thân không hề tầm thường. Nếu không, cũng không gặp hết chuyện này đến chuyện khác.
“Chuyện em bị bọn buôn người bắt, gia đình em có biết không?” Ôn Độ đã gặp ba mẹ của cậu bé, cảm thấy ba mẹ cậu bé có vẻ không đáng tin cậy lắm.
Luật Cảnh Chi lắc đầu: “Ông nội rất bận. Anh trai rất quan tâm đến chuyện này, chỉ là không tìm ra được manh mối gì.”
“Thế còn lần này thì sao?” Ôn Độ hỏi cậu bé.
Luật Cảnh Chi lại lắc đầu: “Bọn họ sẽ không tự mình ra mặt đâu. Đám người này không biết đã là lần thứ mấy rồi.”
Giọng điệu quen thuộc của cậu bé khiến Ôn Độ kinh ngạc.
Rốt cuộc cậu bé này đã trải qua những gì?
“Em đã từng bị bắt cóc không chỉ một lần.”
Luật Cảnh Chi nói chuyện đó nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, cứ như việc bị bắt cóc chỉ là trò chơi trẻ con, đã thành thói quen rồi.
Nhưng Ôn Độ biết không phải vậy.
Đứa trẻ này trưởng thành sớm.
Cậu bé hiểu hết mọi thứ.
“Ông nội em không quan tâm sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");