(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ mua vé giường nằm.
Không phải là cậu tiếc tiền mà là vì hành trình kéo dài ba ngày ba đêm, nếu ngồi ghế cứng cũng chẳng phải việc gì khó đối với cậu, chỉ là không khí ở đó không được tốt lắm.
Cậu không muốn ăn cơm ở nơi đầy mùi chân thối.
“Em ngồi xuống đi. Nếu đói thì ăn chút gì đó nhé.” Ôn Độ mua vé giường nằm dưới.
Giường dưới có không gian rất rộng, môi trường tốt hơn nhiều so với giường trên và giường giữa.
Lúc nãy cậu vừa cứu người xong lại còn đặc biệt đi báo cảnh sát.
Rồi lại mua thêm một ít đồ ăn mang lên tàu, suýt nữa thì không kịp lên tàu. Vì thế mà cậu không để ý đến việc Luật Cảnh Chi đã ăn hay chưa.
Bây giờ cả hai đã lên tàu, lòng cũng yên ổn hơn.
Ôn Độ liền bảo cậu ta ăn no bụng trước.
“Cảm ơn anh Tiểu Độ.” Luật Cảnh Chi lễ phép cảm ơn.
Ôn Độ nghe không quen ba chữ “anh Tiểu Độ” nên bảo cậu bé đổi cách gọi: “Em cứ gọi thẳng là anh là được rồi. Không cần thêm tên, nghe xa lạ lắm.”
Luật Cảnh Chi rất thích điều này, ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu bé cầm một cái bánh bột ngô, chậm rãi nhai.
Hương vị của chiếc bánh này khá bình thường, không ngon bằng những món điểm tâm cậu bé từng ăn trước đây. Nhưng hương vị của chiếc bánh này lại khiến cậu bé nhớ mãi, cứ như thể nó mang hương vị giống hệt chiếc bánh mì cứng mà Ôn Oanh đã cho cậu bé ăn lúc trước.
Cậu bé thấy vô cùng hạnh phúc, cảm thấy mình vẫn còn sống.
“Anh không ăn một chút à?”
Ôn Độ lắc đầu: “Anh không ăn, em ăn đi.”
Ôn Độ ngồi ở phía bên kia, lấy từ trong cặp ra một cuốn sách và (bắt đầu chăm chú đọc.
Luật Cảnh Chi tò mò quan sát Ôn Độ, cậu bé nhận ra rằng Ôn Độ trông già hơn nhiều so với lần đầu tiên cậu bé gặp. Dù cùng tuổi với anh trai cậu bé, nhưng trông lại giống như chú của anh trai vậy.
Cuộc sống của nhà họ Ôn khổ cực đến mức nào, nên mới khiến anh ấy phải ra ngoài làm việc sớm như vậy.
Luật Cảnh Chi không muốn tự ý đào sâu vào vết thương của người khác.
Sau khi quan sát Ôn Độ một lúc, cậu bé ngoan ngoãn ăn chiếc bánh trong tay.
Trong khi ăn, đầu óc cậu bé (bắt đầu trống rỗng.
Thực ra, cậu bé đã không nói thật với Ôn Độ.
Bởi vì lúc đó, khi vừa mới tỉnh dậy, cậu bé hoàn toàn không tin Ôn Độ.
Làm sao một người từ miền bắc xa xôi lại đột ngột xuất hiện trước mặt cậu bé, và lại còn đúng lúc cậu bé bị bắt cóc.
Điều này có vẻ hơi trùng hợp một cách kỳ lạ.
Bởi vì cẩn thận, Luật Cảnh Chi đã vô tình thăm dò Ôn Độ vài lần. Sau khi xác nhận rằng cậu không phải là kẻ bắt cóc mình, cậu bé mới quyết định theo cậu rời đi.
Cậu bé biết mình quan trọng với anh trai như thế nào, chỉ cần mình gặp chuyện, thì anh trai chắc chắn sẽ không tha cho một ai.
Lần trước bị bọn buôn người (bắt đi không phải là ngẫu nhiên, lần này bị bắt cóc cũng không phải là ngẫu nhiên.
Rốt cuộc ai đang âm thầm muốn hại cậu bé?
Luật Cảnh Chỉ có vẻ như đang thất thần, nhưng thực tế đang cố gắng suy nghĩ.
Ôn Độ quay lại và thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu bé.
“Làm sao vậy, cái bánh này khó ăn lắm sao?”
Luật Cảnh Chỉ ngoan ngoãn lắc đầu, nở một nụ cười ngại ngùng.
“Anh, em có chút tò mò về một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Em ngồi trên chuyến tàu này mà hình như không mua vé.”
Ôn Độ cười.
Luật Cảnh Chi có chút không hiểu.
“Bởi vì em chưa đến 12 tuổi, vẫn là một đứa trẻ lùn tịt, nên nhà nước
không cần tiền vé của em.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");