Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 101




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tiểu Độ, tối qua anh về nhà bằng cách nào vậy?” Hoàng Long Nghị mặt mày xám xịt ngồi đối diện với Ôn Độ. “Giờ mới dậy hả?” Ôn Độ hỏi anh ấy, tiện tay lấy cho anh ấy một bộ chén đĩa: “Cùng ăn chút đi.”

Hoàng Long Nghị lắc đầu: “Không được, giờ anh không có khẩu vị. Lát nữa ra ngoài tìm chỗ nào đó ăn bát cháo là được.”

“Tối qua bọn em đưa anh về.” Ôn Độ không khuyên anh ấy nữa.

“Cảm ơn em, em trai. Chuyện tối qua, thật xin lỗi, anh không ngờ anh lại không nể mặt như vậy.” Hoàng Long Nghị cảm thấy bản thân vô cùng mất mặt.

Ôn Độ nói: “Không sao, tối qua ở nhà hàng đó em đó nhận được một công việc khác. Cũng nhờ anh đấy.”

“Chú em, em đang đùa anh hả? Hôm qua anh say quắc cần câu, chẳng nhớ gì cả. Làm sao anh có thể tìm việc cho em được chứ?”

Hoàng Long Nghị hoàn toàn không tin.

Lúc này đầu anh ấy đau như búa bổ, ngồi trên ghế, xoa bóp thái dương, hai mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn.

Ôn Độ hỏi anh ấy: “Lúc đó anh còn cụng chén với người ta cơ mà, đã quên rồi à?”

“Thật sự không nhớ.”

Hoàng Long Nghị cố gắng nhớ lại nhưng không sao nhớ ra được, thậm chí anh ấy còn không nhớ nổi là mình về nhà bằng cách nào.

Hôm nay anh ấy đến đây là để xin lỗi Ôn Độ.

Chuyện hôm qua là do anh ấy không sắp xếp ổn thỏa nên khiến Ôn Độ phải chờ đợi lâu như vậy.

Quan trọng nhất là bữa tối hôm qua Ôn Độ đã thanh toán. Nếu hôm nay anh ấy không đến xin lỗi thì thật sự là thiếu đạo đức. Sau này anh ấy còn có mặt mũi nào để gặp Ôn Độ nữa.

“Hôm nay anh đến đây chủ yếu là để xin lỗi em.”

Hoàng Long Nghị thầm mắng Trần Trác Lâm là đồ khốn kiếp, đã không muốn đến thì đừng có hứa hẹn. Hứa rồi lại không đến làm anh ấy mất mặt.

Ôn Độ không để tâm đến chuyện này.

“Anh Nghị, hôm qua anh gọi em là em trai, hôm nay em gọi anh là anh Nghị, anh em mình không cần khách sáo như vậy. Anh vì muốn tốt cho em mới tổ chức buổi gặp gỡ này. Người ta đến hay không đến không quan trọng, quan trọng là em đã cảm nhận được tấm lòng của anh. Tấm lòng này em sẽ ghi nhớ suốt đời.”

Hoàng Long Nghị nghe Ôn Độ nói xong, trong lòng xúc động không thôi.

Anh ấy cầm chén trà trước mặt lên, nói: “Anh trai lấy trà thay rượu, kính em trai một chén!”

“Nói hay lắm.”

Ôn Độ cầm chén lên, bên trong là nước lọc, cụng ly với Hoàng Long Nghị.

Lúc này tảng đá lớn trong lòng Hoàng Long Nghị mới được đặt xuống.

“Em nói xem, tên khốn Trần Trác Lâm kia lúc trước nói với anh ngon ngọt thế nào. Kết quả cuối cùng không những không đến, mà ngay cả một lá thư cũng không cho người đưa đến. Anh ta đang trêu tức anh đấy à?”

Hoàng Long Nghị vô cùng tức giận.

Anh ấy vô lực vỗ bàn: “Anh kể cho em biết, lúc anh ta bỏ trốn, là anh đưa anh ta lên thuyền. Nếu không anh ta đã bị treo bảng diễu hành. Bây giờ anh ta phát tài rồi, em xem anh ta làm gì kìa? Đó có phải là việc con người làm không?”

“Hoàng Long Nghị anh không có bản lĩnh lớn, chỉ xứng đáng có một cái xưởng nhỏ như vậy. Thì sao chứ? Cái xưởng nhỏ này của anh vẫn có thể phát tài nhé!”

“Vâng, anh Nghị nói đúng.” Ôn Độ gật đầu tán thành, cầm bát cơm lên, nháy mắt ăn hết nửa bát.

“Con người không thể có lòng dạ xấu xa.”

“Đúng vậy.”

“Kẻ có lòng dạ xấu xa không thể thành công được. Anh nói cho em biết, với cái tác phong làm việc này của anh ta, không thể tồn tại lâu dài được. Nếu không phải anh không có tiền, anh cũng không thèm làm cho nhà máy của anh ta. Bây giờ anh mở một cái xưởng nhỏ, kiếm được một khoản tiền, sau đó anh cũng đi mở một nhà máy điện tử.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.