(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Năm 1979.
Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ.
Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại.
Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ.
Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ”
Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát.
“Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau.
Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai lạng thịt trên người mày cho chó ăn!”
Chị Hồng âm ngoan cầm dao nhỏ khoa tay múa chân ở chỗ háng của người đàn ông, “Còn chưa cút ra ngoài tìm thầy thuốc xem bệnh cho hai đứa bé kia? Nếu mà chết một đứa, tao sẽ cho mày chôn cùng!”
Người tên là chị Hồng là tay già đời, không có cô ta dẫn đường, người đàn ông này căn bản không làm nên trò trống gì.
Dù gã không cam lòng thì cũng chỉ có thể nghe lời, đi trong gió bắc xuống núi.
“Chị Hồng đừng tức giận, em đi ngay đây.
”
Người đàn ông lấy lòng nói, sau đó xoay người đi ra cửa.
Gã vừa đi, chị Hồng liền thấp giọng mắng, “Đúng là thứ ngu ngục! Thật là đen đủi!”
Cô ta vốn định nuôi hai món hàng thượng đẳng này một thời gian, bồi dưỡng cho chúng cẩn thận rồi mới bán với cái giá tốt, nói không chừng đến lúc đó còn có thể kiếm được một số tiền không nhỏ.
Hiện tại cô ta không thể không đi tìm khách, nhân lúc còn sớm bán hai món hàng này đi.
Có cái thứ phế vật kia ở đây, hai đứa nhóc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Chị Hồng quấn chặt áo bông trên người, không thèm nhìn trong sương phòng, sau khi khóa cửa xong thì rời đi.
!
Gió bắc gào thét, trong chiếc miếu rách không khí âm trầm khủng bố.
Ôn Oanh ngơ ngác mở mắt ra, cảm thấy như mình đã từng chết một lần.
Cô bé chết trong sương phòng của ngôi miếu nát này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");