Về sau, hai đứa theo cô lang thang khắp nơi dần dần cảm nhận được tình mẫu tử chân, cuộc sống tốt lên mấy năm nhưng bỗng nhiên hai đứa con gái bệnh nặng tâm tính liền thay đổi, bắt đầu nói mê sảng ngốc nghếch, sau đó Căn Bảo Vệ Đông bị châm ngòi anh em phản bội.
Cô vẫn luông nghỉ là do cách giáo dục của mình đâu đó có vấn đề, cho đến sau này mới biết là do vận mệnh của đứa nhỏ, giống như một sợi dây vô hình lôi kéo không nghe cô dẫn đường.“Hiện tại mẹ muốn giao cho các con một nhiệm vụ được không?”Vệ Hồng vẻ mặt ngây ngô nhìn: “Là gì vậy mẹ?”“Các con hỗ trợ trông em, mẹ có việc”.“Rốt cuộc có chuyện gì vậy lão mẹ của con” Vệ Đông nói, dường như trời sinh đứa nhỏ này thiếu kiên nhân hơn người khác, Vệ Mạnh Hỉ không quên năm ấy đứa nhỏ này 18 tuổi uống rượu say, không quan tâm đ ến người khác ngăn cản thế nào vẫn muốn lái, kết quả đem chiếc xe đâm vào vách núi gãy chân.Nó vẫn luôn cho rằng mình chỉ làm nền cho Căn Bảo, học tập thì không giỏi như Căn Bảo, diện mạo cũng không tuấn tú như Căn Bảo, nhân duyên không bằng Căn Bảo, về sau tàn tật càng cảm thấy vận mệnh bất công nhiều lần muốn tự sát, cuối cùng đi vào con đường chết.“Đương nhiên là nấu cơm rồi a, ông bà nội mới sẽ nhanh trở về nhà” Vệ Hồng lo lắng đến lúc đó ông bà nội phát hiện mẹ chưa làm cơm nhất định sẽ mắng chửi người.Vệ Mạnh Hỉ hừ lạnh: “chờ coi hôm nay mẹ không cần phải làm cơm”.“Gì? không làm cơm? Ông bà nội sẽ….” Vệ Đông còn chưa dứt lời thì Căn Hoa nhỏ giọng nói: “Để con cùng em trai đi làm cơm., mẹ nghỉ ngơi”.Bốn tuổi làm sao biết làm cơm nha, nhưng bọn chúng biết giúp đỡ mẹ, biết không thể cho mẹ thêm phiên toái.Vệ Mạnh Hỉ nhìn Căn Hoa hiểu chuyện, mới có bốn tuổi mà đã biết cùng người lớn phân ưu, còn tinh tế quan sát cảm xúc của cô, bỗng nhiên cô cảm nhận tính tình đứa nhỏ này thay đổi lớn hơn trước kia nhỉ?Bất quá vấn đề này còn nhiều thời gian quan sát, việc cấp bách hiện tại là lấp đầy bụng.Bọn nhỏ vẻ mặt dường như “ta đây không tin” mà Vệ Mạnh Hỉ cũng không giải thích nhiều.
Từ nhỏ cô ăn nhờ ở đậu bị lệ thuộc vào gia đình người ta nên e dè sợ chọc người không thích, kết quả là nhà chồng trước hay chồng sau điều không ai xem cô ra gì.
Sau đó đi ra ngoài trải nghiệm thế giới rộng lớn này mới phát hiện ra một điều dù người ta có thích hay không cũng không quan trọng, cái quan trọng là chính mình vui vẻ thoải mái là được.Ăn uống no nên tiểu Ô Ô ngoan ngoãn rồi trên giường đất mặc cho bốn anh chị đùa giỡn với mình, đứa thì nựng mặt, đứa thì chọc nách..
làm tiểu Ô Ô cười khoái chí.
Vệ Mạnh Hỉ đi vào phòng bếp chùi nồi sạch sẽ rồi nấu một nồi to nước ấm.
Trước là đi vô phòng đóng cửa lại cho chính mình cùng Ô Ô tắm rửa sạch sẽ, sau đó lần lượt gọi bốn đứa nhỏ vô kì cọ từ trên xuống dưới, ngay cả tóc cùng móng tay dơ hề hề cũng không bỏ qua.Xong xuôi cô kêu bốn đứa nhỏ ở nhà mang em gái ngủ trưa còn cô thì cõng một cái sọt đi ra cửa.Thái Hoa Câu chỉ có một đại đội sản xuất, không giống như vài thập niên sau.
Vì không cày cuốc nên thực vật khá tươi tốt được xem như khu nổi danh phong cảnh đẹp ở khu Hoành Sơn.
Lúc này một nhóm xã viên đang vội vàng làm việc, cô lướt nhanh thân ảnh đi vào một đại viện gạch xanh nhà ngói: “Thím hai đang bận sao?”“Vợ Quản Toàn đến rồi, hết bệnh chưa? Tới đây ăn đào, cháu của chú hai con mang qua, nói là ở trên cung tiêu xã bán đào này nhiều lắm” Lão thái thái ngoài miệng mời Vệ Mạnh Hỉ ăn nhưng tay lại gao gắt cầm chặt hộp đào.Vệ Mạnh Hỉ thấy nhưng không để bụng, thời buổi này đồ hộp còn mắc hơn so với thịt mà “Thím hai không cần khách khí, chị dâu hai của con có thai, mẹ chồng kêu tới đây hỏi lần trước bà có cho thím mượn ít trứng gà”.Lão thái thái là thành viên thư ký của đại đội, tính theo vai vế cách Lục Quảng Toàn mấy bậc, ngày thưởng ỷ mình là thành viên thư ký đại đội nên được mọi người nịnh bợ, muốn ăn trứng lúc nào chả được, đem công điểm ghi thêm nửa phần nên hằng năm tăng lên một ít lương thực.Tuy rằng đã bước vào thập niên 80 nhưng Thái Hoa Câu vẫn là vùng nông thôn hẻo lánh, ở tỉnh thành cũng có nơi nhận thần sản xuất riêng nhưng ở nơi này vẫn là ở đại đội sản xuất ăn cơm tập thể như cũ.Quả nhiên mặt của lão thái thái liền không vui, “mẹ chồng nhà cô cũng đã bốn năm chục tuổi rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy?”“Chị dâu con....!mẹ chồng......’ Vệ Mạnh Hỉ muốn nói nhưng nghĩ lại thôi.Lão thái thái tuy rằng keo kiệt nhưng chung quy không phải người độc ác, ai cũng mệnh cô tốt trèo cao nhưng đâu ai biết cô chính là làm trâu làm ngựa ở nhà họ Lục, bà Lục ở nhà thế nào cũng không biết xấu hổ đuổi kêu cô tới nói thế này, hôm nay nếu không mang trứng gà trở về thế nào cũng bị bà Lục chèn ép cho coi.“Được rồi, đến đây đi! Chị dâu kia của cô không phải mới có thai hay sao, còn chưa biết nam hay nữa đã bắt đầu làm yêu rồi, cưới được con dâu như vậy cũng cho chừa mẹ chồng nhà cô!”.