Thập Niên 80 Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ

Chương 27: 27: Thiết Trụ 1




Đúng lúc đó anh trai Vương Tú Phương nói mình có đồng sự, hai vợ chồng đều đã mất để lại một đứa con trai khoảng ba bốn tuổi tính đưa vào cô nhi viện, không bằng đưa cho vợ chồng em gái em rể nuôi, không chừng may mắn cho bọn họ một đứa con trai.

Lỡ bọn họ không sinh được con thì cũng có người dưỡng lão cho bọn họ về sau.Đứa nhỏ mới 4 tuổi cơ bản đối với cha mẹ ruột không có ấn tượng gì nhiều nên chỉ cần nuôi nấng chăm lo tốt cho nó liền sau này ghi nhớ công ân.Thật đúng như lời anh trai Vương Tú Phương nói, bỏ công nuôi 4 năm cuối cùng cũng có kết quả.

Mới tháng trước Vương Tú Phương quả thật đã mang thai.

Lúc này bà Lục lại bắt đầu ghét bỏ Thiết Trụ chiếm đồ ăn, có thể là cháu trai nhiều, nhà anh cả Lục là hai đứa con trai, thêm Căn Bảo.

Đối với cháu ruột còn lạnh lùng huống chi Thiết Trụ không có nửa miếng máu mủ.Dù vậy địa vị của Thiết Trụ không có đáng thương như Vệ Đông, vì dù sao nhà họ Vương vẫn còn phát đạt, ông ngoại Vương cùng cậu vẫn rất thích Thiết Trụ.

Bọn họ nói nếu không nuôi được thì có thể dẫn Thiết Trụ về nhà ông ngoại Vương.Bọn Vệ Hồng Căn Hoa khẩn trương nhìn mẹ, lại sợ mẹ biến về bộ dạng giống lúc trước quay lại trách bọn nó không nghe lời gây chuyện.Thật ra lúc Vệ Hồng Vệ Đông mới đến nhà họ Lục cũng không nhát gan, bị khi dễ thời điểm đều cùng nói với Vệ Mạnh Hỉnhưng Vệ Mạnh Hỉ không chỉ đòi công đạo cho bọn nó còn la bọn nó gây rắc rối, còn nói bọn họ ăn nhờ ở đậu sống không dễ dàng nên đừng đi chọc phiền toái khiến người không thích.

Nhưng lúc đó cô nhịn rồi rốt cuộc đổi lấy được cái gì?“Bị ủy khuất phải đi đòi lại mới được!”“Hả?” Bốn tiểu gia hỏa há hốc mồm“Đi, mẹ mang bốn đứa đi đòi lại công đạo”.Cây đa lớn ở cửa thôn, một nhóm nam hài khoảng bảy tám tuổi đang đè một bé nam gầy yếu xuống đất rồi lần lượt đánh khiến gương mặt vốn dĩ thanh tú trở nên lấm lem.Một đứa trong đám chơi xấu xướng lên: “Đứa nhỏ không cha ở với ai, ở với chó bị chó cắn, ở với mèo bị mèo cào, cưới tức phụ bị tức phụ đánh, tên nhóc bị lão bà không cần!”.“Mẹ, là bọn nó lại bắt nạt Nhị Đản”.Vệ Mạnh Hỉ trong nói thầm nói, mấy đứa này đúng không có ai giáo dục mà.

Nhị Đản mồ côi ba từ nhỏ là ba Nhị Đản đi quân ngũ rồi hy sinh trên chiến trường, được quốc gia truy phong liệt sĩ và cấp tiền an ủi.Một đứa nhỏ lớn đầu c ởi quần rồi lôi “trái ớt” ra, còn kêu đồng bọn mở miệng Nhị Đản ra.

Đây là muốn tiểu trong miệng Nhị Đản đây mà.

Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy ghê tởm, vốn dĩ nghĩ đám nhóc này bị chiều hư nhưng căn bản không phải như vậy, chính là tiểu súc sinh!Đối với tiểu súc sinh này, thù cũ thêm thù mới nên dạy cho chúng nó một bài học mới được.Vệ Đông cùng Căn Bảo giải thích thêm Vệ Mạnh Hỉ mới biết đây không phải là lần đầu bọn chúng khi dễ Thiết Đản.

Ba Nhị Đản tham gia quân ngũ từ lúc Nhị Đản còn chưa được sinh ra, vợ con ở nhà trông ngóng tin tức nhưng ai ngờ năm trước nhận được thư thông tri hi sinh cùng một bút tiền an ủi của quốc gia.Một nhà liệt sĩ nên có thư ký đội trưởng chiếu cố, mặc dù người trong thôn có nói sau lưng mấy lời nhưng vẫn trước mặt tôn kính không có làm bậy.

Huống hồ mẹ Nhị Đản cũng không phải loại người thích đi trêu chọc gây thị phi nên chẳng sợ mâu thuẫn với người nào, nhiều chuyện không bằng biết ít chuyện tốt hơn.Như vậy theo lý mà nói đứa nhỏ Nhị Đản này cũng không gây thù hằn gì với ai.Nhưng Thiết Trụ lại xem Nhị Đản như cái đinh trong mắt, chuyện này cũng bắt đầu từ bộ quân trang trên người của Nhị Đản..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.