Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Chương 45




Mặc dù có một hoặc hai người cảm thấy rằng cô thật đáng xấu hổ khi tự kinh doanh, nhưng hầu hết mọi người vẫn nhìn cho vui thôi. Dù sao thì cũng có người làm ở mỏ dầu lợi dụng giờ nghỉ để bán kem que, so với những người đó, cô có gian hàng lớn hơn nên cũng không phải chuyện gì to tát.

Hơn nữa cô còn bán rẻ, lại có địa điểm cố định, có thể coi là tiện lợi cho người trong khu.

Với chiếc xe ba bánh, Tiền Tình đã thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng thật ra bây giờ cô lại bắt đầu nghĩ về những kế hoạch khác. Một ngày học sinh có thể tiêu thụ sáu đến bảy trăm que, ngay cả khi cộng thêm lượng tiêu thụ trong khu nhà thì nhiều nhất là một nghìn cây.

Trong đó rẻ nhất là kem que muối chiếm nhiều nhất, đậu đỏ đậu xanh cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Mặc dù đi xe ba bánh đến rạp chiếu phim và khách sạn do nhà nước quản lý thì cũng vẫn có thể bán được, nhưng đến rạp chiếu phim thường là vào ban đêm, lúc đó xưởng sản xuất kem que đã đóng cửa từ lâu, khách sạn do nhà nước quản lý tới vào giờ cơm nhưng lúc đó cô còn đang bận rộn với trường học, cô thực sự không thể dành thời gian cho việc đến đây bán được.

Sau nhiều lần cân nhắc, tốt nhất vẫn là kinh doanh trong khu dân cư dầu mỏ.

Tiền Tình dùng bút gõ cửa phòng bên cạnh, Trần Hân Nhiên trái ngược với Vạn Chân Chân, hơn nữa cô ấy cũng có ấn tượng tốt với Tiền Tình, vì vậy cô ấy vội vàng mời cô vào.

“Đồng chí Trần, tôi có một chuyện muốn hỏi, cô cũng biết tôi mở quầy bán kem que ở góc bên kia, cô nghĩ sao nếu tôi làm một biển quảng cáo ở bên kia, tôi sẽ ghi mua nhiều sẽ được ưu đãi, đồng thời ghi rõ giá tiền lên trên. Theo cô thì như vậy có thể hấp dẫn người mua không?”

Trần Hân Nhiên nghiêm túc lắng nghe: “Ưu đãi như thế nào vậy?”

“Ví dụ như là trong phòng làm việc của cô, có người muốn ăn, có người không muốn ăn. Người muốn ăn chỉ cần tới cửa hàng mua mười cái sẽ được giảm giá. Nếu báo trước một ngày, tôi sẽ giao hàng tận nơi. Cô thấy như vậy thế nào?”

Trần Hân Nhiên suy nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy không thành vấn đề, nhưng có những khu văn phòng không phải ai cũng vào được, nếu cô giao hàng chỉ sợ không vào trong được đấy.”

“Tôi không đi vào, tôi sẽ giao ở ngoài cổng. Mọi người chỉ cần đi ra lấy là được.”

Trần Hân Nhiên cười nói: “Vậy thì cũng không tệ chút nào, có đôi khi ngồi lâu ở văn phòng rất khó chịu, muốn ăn kem que thì phải đợi xe kem que đi qua.”

Tiền Tình lấy bút lông và viết trên giấy: “Cô thấy như vậy thế nào?”

Trần Hân Nhiên vui vẻ nhìn một chút và thấy rằng giá cả rất phù hợp, thậm chí còn phù hợp hơn so với xe bán kem khác. Bạn càng mua nhiều, bạn càng được giảm giá, có lẽ nó sẽ thu hút rất nhiều người.

“Tôi nhất định sẽ giúp cô giới thiệu cho mọi người, đến lúc đó tôi sẽ ủng hộ cô.”

Tiền Tình nhận được lời khẳng định, lòng cũng đỡ phiền muộn hơn. Sáng hôm sau, cô đi dán tờ khuyến mãi lên bảng tin của Nhà máy mỏ dầu số 1.

Trong khi công việc kinh doanh của Tiền Tình diễn ra suôn sẻ thì sự hoảng sợ của Vạn Chân Chân đã lên tới đỉnh điểm.

Cô ta đang chờ đợi để cùng Tiền TÌnh sửa chữa mối quan hệ nhưng Tiền Tình dường như đã gạt bỏ cô ta sang một bên và bận rộn kiếm tiền. Cô ta rõ ràng là được trọng sinh, nhưng Tiền Tình thì lại không khác gì kiếp trước của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.