Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 7




Dáng vẻ có chuyện muốn nói này cuối cùng mới khiến cho thiếu niên đang lấy đồ ra khỏi sọt bố thí cho cô ta một cái nhìn.Ngô Thục Cầm bắt đầu mách lẻo, nói Tạ Miêu lại mặt dày tới giặt quần áo cho anh, ai cản cũng không được.

Nói Tạ Miêu tự cướp việc làm mà còn ngại mệt, không giặt được hai bộ đã đứt gánh chạy mất.Cô ta đã sớm vớt quần áo của mình ra và giặt sạch cái áo bông dính đầy đầy bùn đất, chờ Cố Hàm Giang trở về rồi hầm hố mách lẻo chuyện của Tạ Miêu.Quả nhiên vừa nghe Tạ Miêu lại tới giặt quần áo cho mình, ánh mắt chàng trai lại tối sầm.Lại thấy quần áo của mình bị quăng bừa trong thau giặt đồ, nước trong thau đã vẩn đục lại còn có bọt xà phòng tứ tung, sắc mặt anh ngày càng khó coi.Cố Hàm Giang mím chặt môi bước qua, vớt những bộ quần áo kia ra rồi thay hai thau nước, lần lượt nhúng mấy lần.

Sau đó mới đặt ghế ngồi xuống, không nói một lời mà bắt đầu chà giặt.Ngô Thục Cầm nhìn thấy phản ứng này của anh thì biết anh đã tức giận, trong lòng có cảm giác hả giận.Cô ta dùng sức mím khóe miệng để vẻ đắc ý không hiện lên trên mặt, tiếp tục thêm mắm thêm muối.“Anh không biết đâu anh Hàm Giang, anh không ở nhà thì Tạ Miêu cũng thay đổi hoàn toàn, tính tình khó chiều lại kiêu căng.

Lúc cô ta ra rời đi, em còn nghe cô ta ta lẩm bẩm mỗi ngày làm này làm kia cũng không có ích gì, sau này sẽ không hầu hạ anh nữa.”Không hầu hạ anh nữa?Cố Hàm Giang nghĩ đến đoạn đối thoại nghe được trên đường trở về, động tác dừng lại.Ngô Thục Cầm nhìn thấy, nói càng hăng say: “Anh Hàm Giang cũng không sai bảo cô ta, toàn là do cô ta không nghe lời phản đối, cướp muốn làm.

Bây giờ lại nói anh không đúng, thật là……”Còn chưa dứt lời, chàng trai đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen kịt nhìn thẳng vào cô ta.Trái tim Ngô Thục Cầm nhảy dựng: “Sao, sao? Em nói thật đấy, câu không hầu hạ anh nữa, là tự Tạ Miêu nói.”“Cô ấy tự nói sao?” Cố Hàm Giang chậm rãi cong môi, lạnh giọng nói với cô ta: “Em chọc cô ấy đúng không?”Ngô Thục Cầm căng da đầu, đột nhiên cảm thấy đôi con ngươi sâu không thấy đáy kia như có thể nhìn thấu lòng người.Mà chút suy nghĩ nhỏ này của mình, trước mặt đối phương, hoàn toàn không thể che giấu.*Tạ Miêu ôm sách giáo khoa mới vừa mượn được về nhà, ngồi trên cạnh bàn tiện tay cầm một quyển lật qua lật lại.Thật tốt, ngoại trừ cái tên của Nhóc mập trên bìa sách thì ở trong lại sạch sẽ, một chữ cũng không có.Đây mới chính là dáng vẻ mà sách của học sinh kém nên có nhỉ? Lấy làm giấy vệ sinh rồi gấp máy bay làm cái quỷ gì?Tạ Miêu chửi thầm, tìm được sách toán kỳ 1 lớp 7 thì nghiêm túc xem.Học xong lớp 12 thì quay lại học chương trình lớp 7 vẫn rất đơn giản.

Cô vừa lật vừa lấy bút máy làm ví dụ mẫu vào vở, rất nhanh đã xem được gần một phần tư, cô cũng dần dần tìm thấy cảm giác giải đề của năm lớp 12 rồi.Lúc Tạ Vệ Dân cùng vợ và hai vợ chồng anh cả cùng về ăn cơm, nhìn thấy con gái ngoan ngoãn ngồi trên bàn để viết chữ, dáng vẻ hoàn toàn quên mình, còn tưởng rằng cô đang đọc truyện tranh.Ông không quá để ý , vội vàng ăn cơm xong lại lên ruộng.

Kết quả buổi tối trở về, con gái vẫn mang dáng vẻ kia.Trong lòng Tạ Vệ Dân có chút không yên, vội xuống phòng bếp tìm Vương Quý Chi.“Mẹ, hôm nay Miêu Miêu không đi tìm thằng nhóc nhà họ Cố sao? Sao cứ ở nhà xem truyện tranh vậy?”“Xem truyện tranh gì?” Vương Quý Chi trừng ông một cái: “Miêu Miêu đang học.”“Học ư?”Tạ Vệ Dân hít hà một hơi, càng lo lắng hơn: “Mẹ, Miêu Miêu xảy ra chuyện gì?”Nếu nói ai trong nhà họ Tạ ai không thích học nhất, ba thằng nhóc thối cộng lại cũng không bằng một Tạ Miêu.Ít nhất bọn Tạ Kiến Hoa còn sợ đòn roi, vẫn chưa dám trắng trợn trốn học.

Lâu lâu Tạ Miêu tìm cớ không đến trường, người trong nhà cũng không ai nói cô.Cho nên vừa nghe nói Tạ Miêu đang học tập, phản ứng đầu tiên của Tạ Vệ Dân chính là con gái nhà ông bị kích thích gì đó, nếu không sao có thể khác thường như vậy chứ.Vương Quý Chi cũng nghĩ như vậy, thấy vẻ mặt đó của con trai thì vội vàng cảnh báo ông: “Mẹ nào biết xảy ra chuyện gì, từ sáng nay Miêu Miêu từ nhà họ Ngô về thì như vậy rồi.

Con đừng hỏi, cẩn thận làm con bé đau lòng nữa.”“Người nhà họ bắt nạt con bé sao?”Tạ Vệ Dân lập tức trợn tròn hai mắt, trừng xong suy nghĩ một chút rồi hừ lạnh.“Không đi thì càng tốt, con cũng không vừa mắt thằng nhóc nhà họ Cố kia.

Thấy nó gầy như que củi vậy, chỗ nào xứng với Miêu Miêu của chúng ta.”Hai mẹ con thì thầm trong phòng bếp một trận, tự hiểu với nhau, không ai chạy tới hỏi Tạ Miêu, chỉ là……Tạ Miêu: Ánh mắt của bố và bà nội mình bị làm sao vậy? Tại sao nhìn có vẻ đáng quan ngại thế kia?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.