Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 38




Tạ Kiến Quân thật sự muốn sửa chính tả cho anh họ nhà mình, câu đó phải là bắt chó đi cày lo chuyện bao đồng, nhưng thấy tình hình hiện tại, cuối cùng cũng không lên tiếng.

Chỉ có Tạ Miêu, lướt mắt qua đống vở ghi này, bất chợt bật cười.

“Giấy còn mới như thế, chữ lại rõ ràng như vậy, anh nói đây là vở ghi hồi cấp hai của anh? Anh mang theo vở ghi xuyên không rồi à?”Cố Hàm Giang cứng họng, vẫn cố cãi: “Tôi giữ gìn rất cẩn thận.

”“Giữ gìn cẩn thận? Nhưng tôi nhớ là lúc anh đến nhà bà Ngô chẳng mang theo gì khác ngoài mấy bộ quần áo.

”Cố Hàm Giang lại cứng họng lần hai.

Giọng điệu của Tạ Miêu toát lên vẻ giễu cợt.

“Cố Hàm Giang, anh hết đường chối cãi rồi à? Chúng ta đã nói về sau vạch rõ giới hạn, gặp cũng coi như không quen biết.

”Thấy Cố Hàm Giang vẫn vẫn giữ nguyên động tác đưa vở, đôi môi mím chặt, cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, chợt bừng tỉnh, “Anh muốn lấy việc này trả ơn chuyện tôi cứu anh lần trước, làm hòa với tôi? Anh sẽ không cho rằng sở dĩ tôi cứu anh là muốn lấy chuyện đó làm cái để uy hiếp chứ! ”“Chuyện cô nói, tôi chưa đồng ý.

” Thiếu niên đột nhiên lên tiếng cắt ngang cô.

Cái gì mà chuyện cô nói?Tạ Miêu ngây người.

“Tôi nói chuyện vạch rõ giới hạn, tôi chưa đồng ý.

”Tạ Miêu bị chọc tức đến bật cười, “Anh không đồng ý? Anh nghĩ anh là ai, quyết định của tôi còn cần phải được anh đồng ý?”Mấy anh em nhà họ Tạ cũng nhận ra cô không muốn nhìn thấy đối phương nữa, lập tức gật đầu như cùng hận một kẻ thù.

“Đúng thế, chị tôi quyết định như nào còn đến lượt anh quản sao.

”Tạ Kiến Trung lại xua tay đuổi người một cách thiếu kiên nhẫn, “Anh nói xong chưa? Xong rồi thì lượn nhanh đi, chó ngoan không chắn đường.

”Thấy Cố Hàm Giang nghe thấy thế nhíu mày, Tạ Miêu cũng không muốn nhiều lời vô ích với anh nữa.

“Cho dù hôm đó không phải anh, đổi thành một người nào khác tôi vẫn sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy.

Anh yên tâm, tôi không có ý định muốn mượn chuyện này quấn lấy anh.

Còn về cái gọi là hôn ước kia, cũng chỉ là trưởng bối hai nhà thuận miệng nói, tôi tin anh cũng không bận tâm! ”Còn chưa dứt lời, Cố Hàm Giang bất chợt trở mặt.

“Cô thích lấy thì lấy, không lấy thì vứt đi.

”Anh nhét tập vở dày cộp vào lòng Tạ Miêu, xoay người đi ngay, vẻ mặt bỗng nhiên càng thêm sầm sì khiến người ta nhìn mà sững sờ, quên cả ngăn lại.

Một lúc sau, Tạ Kiến Trung mới phản ứng lại, tức đến giậm chân, “Loại, loại người gì thế! Cái tính chó cũng quá tồi rồi nhỉ?”Mặt Tạ Kiến Hoa cũng đầy vẻ không vui, “Anh nghĩ chị mình thay lòng chuyển sang thích Từ Đại Địa là đúng rồi, thích ai cũng thích hơn thích anh ta.

”Nói đến chuyện này, Tạ Kiến Quân đột nhiên hỏi Tạ Miêu, “Đúng rồi chị ơi, chị với người tên Từ Đại Địa kia là sao thế?”Từ Đại Địa?Cố Hàm Giang đã đi khỏi đó được một đoạn bất chợt khựng người lại, nhưng âm thanh vọng lại từ đằng xa chui vào trong tai, chỉ có giọng nói trong trẻo của cô gái.

“Trẻ con quan tâm nhiều thế làm gì? Mau về nhà học bài, tháng sau là thi giữa kỳ rồi đấy.

”! Tạ Miêu không nhận đồ của Cố Hàm Giang, nhưng cũng chẳng buồn đôi co với anh.

Chân tay Cố Hàm Giang dài như vậy, không chỉ đẹp mắt không thôi, cô đoán nếu chạy thi với nhau có mười người như cô cũng không đuổi kịp được.

Cho nên cái câu “nữ truy nam cách tầng sa” gì gì kia chỉ là chuyện vớ vẩn, trừ phi tên của cái tầng sa kia là chạy đến gãy chân.

“Cứ mang về nhà trước, ngày mai cầm đến lớp đưa cho Ngô Thục Cầm, bảo cô ta mang về.

”Lúc ba anh em hỏi cô phải xử lý đống vở này thế nào, cô đã nói như vậy.

Tạ Kiến Hoa lập tức chủ động xin làm, “Thế để em cầm giúp chị.

”Bốn chị em về đến nhà, Vương Quý Chi đang dạy dỗ con dâu ở trong nhà.

“Cái gì mà về nhà mẹ đẻ? Cô xem sắp thu hoạch đến nơi rồi, cô còn nói với tôi là cô muốn về nhà mẹ đẻ hai ngày, có phải cô định ở đến lúc thu hoạch xong vụ thu với quay về, tranh công điểm thay thằng em vô dụng của cô? Hả?”Lưu Chiêu Đệ bị mắng té tát, nhưng vẫn cố gắng vớt vát, “Mẹ à con không có ý đó, chỉ là mẹ con không được khỏe, gửi thư bảo con về coi sóc mấy ngày, không phải vì Bảo Căn! ”“Cô im ngay!”Vương Quý Chi cắt lời bà ta, “Lần trước cô cũng nói như vậy, kết quả chạy về nhà giúp họ thu hoạch đến nửa tháng, còn nhà mình thì lại xin kiếu.

Thằng em của cô gẫy tay hay là gãy chân rồi? Dựa vào đâu mà cứ đến mùa vụ lại nhờ người khác làm việc thay hắn?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.