Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 48: Nhường Sân Khấu Cho Tôi




Anh cả Lục vung cổ tay, một vòng tím phía trên, con mẹ nó, chú ba cũng quá ác độc!

Bà Lục thấy Lục Chính Đình cũng dám đánh anh cả, lập tức ai nha chỗ này đau đớn chỗ kia.

Lâm Uyển: Diễn trò? Đem sân khấu cho tôi!

Cô uất ức đến tột cùng: “Mẹ chính là bị mọi người chiều hư như thế! Em lên làm bác sĩ không tốt sao? Một ngày tám công điểm, còn có phúc lợi khác. Mẹ lại cứ nhất định gây rắc rối cho em, anh ba ngăn cản bà ấy, bà ấy cho một trận. Mọi người xem!” Cô nhấc cây gậy bị gãy trong tay, Tiểu Cửu bắt đầu kèm theo tiếng khóc hu hu hu.

Quải Nhi đã uống vò sữa lúa mạch tinh chất của thím ba thoáng cái đã dũng cảm lên, cô bé thu thập một đống chứng cứ phạm tội lại đây.

Anh hai Lục không nhịn được nói: “Mẹ, sao mẹ lại đánh chú ba, chú ba sai chỗ nào?”

Chuyện năm đó còn rành rành ở trước mắt, chỉ bởi vì năm đó chú ba bị đánh quá kinh khủng, chú hai cũng sợ, cho nên sau này kết hôn bà cụ bảo anh ta đánh vợ, anh ta cũng bằng mặt không bằng lòng chưa bao giờ thực sự đánh.

Thậm chí ông Lục cũng bởi vì chuyện này, sau này cũng chưa từng thực sự đánh các con trai.

Đối với việc bây giờ bà Lục lại đánh Lục Chính Đình, anh hai Lục vô cùng không đồng ý, còn có chút tức giận, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của mình, làm con cái cũng không dám làm thế nào với bà.

Nhưng bị anh ta nói như vậy, ông Lục cũng có hơi cảm thấy khó chịu, anh cả Lục cũng ngượng ngùng không nói.

Lâm Uyển nhìn biểu tình của bọn họ, lập tức bắt đầu thêm diễn, cô khóc lên: “Trên đường em về nhà mẹ đẻ còn nhớ thương mọi người. Đi tới đi lui lụm nhặt năm hào, em nghĩ năm hào này có thể mua một cân rưỡi thịt, em chạy về đưa cho mọi người, muốn cải thiện cho mọi người một chút, nào biết đâu rằng, vừa về nhà đã nhìn thấy mẹ đánh chồng em. Thật sự là không có công lý, em toàn tâm toàn ý vì cái nhà này, các người lại đối xử với em như vậy à. Chúng ta đến đại đội tìm cán bộ phán xét phân xử đi.”

Cô vừa nói như vậy, anh hai Lục và hai người chị dâu càng âu sầu, em dâu thật tốt, về nhà mẹ đẻ lụm nhặt được tiền còn nhớ đưa cho bọn họ nữa.

Chị dâu cả và chị dâu hai Lục cũng không sợ bà Lục mắng, nhanh chóng tiến lên giúp đỡ Lâm Uyển, khuyên cô: “Em dâu, em đừng khổ sở.”

Bà Lục thấy thế tức chết rồi, rõ ràng là con dâu hư hỏng đánh bà ta, sao ngược lại thành bản thân bà ta không đúng? Bà ta lập tức chỉ vào Lục Chính Đình nói anh giữ riêng tiền, bảo anh và Lâm Uyển đều lấy ra.

Lục Chính Đình vừa muốn nói chuyện, Lâm Uyển trực tiếp oán giận lại: “Mẹ nói như vậy cũng cần phải nói đến lương tâm và chứng cứ, mỗi tháng tiền của anh ba đều cho mẹ, mẹ còn nói anh ấy ăn cây táo, rào cây sung, rốt cuộc là ai không coi con trai ruột là người.”

“Chính Hà nhìn thấy, nó cho cô tiền, phải có vài trăm, cô đều cầm cho nhà mẹ đẻ của cô!” Bà Lục giơ chân.

Ông Lục và anh cả Lục vừa nghe vài trăm, lập tức đỏ mắt.

Anh hai Lục cũng không tin: “Mẹ, 40 đồng mỗi tháng của em ba đều là trực tiếp chuyển đến bưu điện, anh cả đi nhận. Ngay cả xấp xỉ năm đồng tiền đại đội cho cũng bị mẹ lấy, chú ấy làm sao có tiền? Hay là nhìn lộn rồi.”

Lâm Uyển nghe bà ta nói là Lục Chính Hà, lập tức bắt được nhược điểm: “Con và Lục Chính Hà cạnh tranh công việc bác sĩ, cô ta chính là ghen tị con. Chỉ là không nghĩ tới khuỷu tay của mẹ rẽ ra bên ngoài, không giúp đỡ con dâu mình, lại nghe người ta xúi giục, trở về xé sách của con, còn muốn phá hỏng công việc của con. Mẹ nói anh ba cho con mấy trăm chính là mấy trăm sao? Hiện giờ không có số tiền này, có phải nên bảo cô ta bù thêm vào không?”

Con mẹ nó ai ăn cây táo, rào cây sung đây!

Cô không thuận theo, không buông tha tiến lên muốn bắt lấy bà Lục: “Đi nào, chúng ta đi tìm cô ta đối chất, bảo cô ta bù số tiền này vào.”

Ông Lục vội vàng gọi: “Đừng đi, việc xấu trong nhà không giương cao ra ngoài, ầm ĩ ra khỏi nhà không dễ nhìn.”

Lâm Uyển cười lạnh: “Hôm nay nếu con không ầm ĩ lên, có phải ngày mai còn muốn gây sự với con không? Còn muốn đánh chồng con sao? Vẫn là ồn ào cho rõ ràng mới tốt!” Cô xoay người đẩy Lục Chính Đình: “Đi, đến hỏi rõ ràng.”

Ông Lục và anh cả Lục vội vàng khuyên can, bọn họ đã tin tưởng Chính Đình không có số tiền đó, nhiều lắm là mười đồng năm đồng, nhưng Lục Chính Hà biết tính tình của bà Lục bèn thừa cơ châm ngòi, bà Lục sẽ trở về ầm ĩ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.