Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 47: Ăn Vạ




Bà Lục tức giận đến nghẹt thở: “Chị không tin? Nó thực sự đánh tôi! Đứa con dâu xấu xa đó lấy gậy đánh tôi, gậy cũng bị gãy! Lỗ tai tôi cũng bị đánh điếc rồi!” Bà ta chỉ vào lỗ tai của mình, bên trong còn ong ong, nghe thanh âm không rõ ràng lắm, cho nên giọng nói của bà ta rất lớn. Nhưng không thể không biết biết xấu hổ nói mình chui vào đáy nồi, mất mặt!

Chị dâu cả Lục tựa như cười còn châm chọc nhìn thấy bà ta: “Ôi, cây gậy thô cỡ nào, đánh vỡ đầu hay là đánh điếc hả?” Nhìn chân tay bà bình thường, còn có thể khóc lóc om sòm, sao bị đánh được?

Bà Lục thấy bà ta chẳng những không tin, vậy mà còn trào phúng mình, quả thực sắp bị chọc tức chết.

Bà ta bỏ chị dâu cả đi tìm chị em dâu khác, mấy chị em dâu này thấy chị dâu cả mặc kệ, các bà quan tâm sao? Ăn thỏa thuê rồi quay đầu lại mắng chửi à?

Bà Lục lại muốn đi tìm đội trưởng đội sản xuất, đại đội trưởng, bí thư vân vân, nhưng người ta đều bận rộn làm việc, không phải dẫn dắt người dưới, chính là đi họp, làm sao giống bà ta rảnh rỗi như vậy? Bà ta hoàn toàn không tìm thấy, tìm được cũng không nguyện ý đi với bà ta.

Nếu bà đội một đầu máu một thân tổn thương mà nói con trai con dâu đánh bà, thì bọn họ không nói hai lời đi bắt Lục Chính Đình và Lâm Uyển, nhưng bà ngoại trừ cố ý làm mặt mình đầy bụi, trên người trên mặt ngay cả dấu tay cũng không có, nói người ta đánh, không ai tin cả.

Nếu người khác tới cáo trạng, nói không chừng sẽ đi hỏi thăm một chút, nhìn xem có phải người già bị con trai con dâu ngược đãi hay không, dù sao thôn Đại Loan cách xa thành phố, quan niệm gia tộc rất nặng, hơn nữa giữ gìn quyền uy của cha mẹ.

Nhưng bà Lục đánh con dâu cũng nổi danh ở trong thôn, đều biết bà ta không phải người hiền lành, Lục Chính Đình hiếu thuận cỡ nào, anh đánh mẹ ruột sao? Trừ phi bầu trời rơi dao nhỏ xuống.

Bà Lục chạy một vòng nhưng không ai làm chỗ dựa cho bà ta, thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, tức giận đến bà ta sắp điên rồi!!!

Không có cách nào, bà ta lại về nhà.

Lâm Uyển đang ở trong viện cùng Lục Chính Đình dán lại quyển bút ký bị xé rách, thấy bà ta trở về, Lâm Uyển xách theo cây gậy bị gãy tiến lên.

Bà Lục sợ tới mức lập tức lui về sau, tránh ở chỗ vách tường phía đông, nếu Lâm Uyển dám đến đánh bà ta, bà ta lập tức bỏ chạy.

Đúng lúc này, Lục Bão Nhi cũng dẫn ông Lục và anh cả Lục tiến vào, cô bé hô: “Ông nội, cha, thím ba của con vừa trở về đã đánh bà.”

Lúc này đây cô bé cũng thông minh rồi, vừa thấy Lâm Uyển trở về cô bé bỏ chạy đi ra ngoài tìm người ngay, cũng không như ngày thường ngại mệt sợ nóng, trực tiếp đi xuống ruộng tìm.

Bọn họ vừa tiến vào cửa viện thì bà cụ ghé vào góc tường, nhìn thấy bọn họ trở về, bà ta giống như bị rút mất xương cốt trườn xuống mặt đất. Có chỗ dựa bà ta lại bắt đầu làm ầm ĩ, mắng Lục Chính Đình giữ riêng tiền, mắng Lâm Uyển dùng que củi đánh mình, cái lỗ tai của bà ta còn có chút ong ong, cho nên tiếng la cực kỳ lớn, tê tâm liệt phế: “Muốn lấp tôi dưới đáy nồi làm tôi chết cháy à!”

Thấy nhọ nồi trên mặt đầu bà ta, thật sự rất đáng thương, ông Lục hiếm khi lại nổi lửa giận lên, quát: “Thằng ba!”

Anh cả Lục cũng không quan tâm rằng anh chồng không được đánh vợ em trai, đi lên định tát Lâm Uyển một bạt tay.

Lục Chính Đình thấy bọn họ trở về đã đi theo bên cạnh Lâm Uyển, anh lập tức nắm lấy cổ tay anh cả, vận lực, đau đến nổi sắc mặt anh cả Lục lập tức thay đổi: “A a a, chú ba buông tay, buông tay!” Lục Chính Đình lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh cả, anh muốn đánh ai vậy?”

Ở trong một gia đình, chỉ cần bản thân người chồng che chở vợ, ai cũng đừng hòng đánh cô.

Anh cả Lục: “Chú ba, vợ chú dám đánh mẹ, chú mặc kệ sao? Hay là chú cũng đánh?”

Lâm Uyển: “Anh hét khản cổ anh ấy cũng không nghe thấy!”

Lục Chính Đình lạnh lùng nhìn anh cả Lục: “Ai dám chạm vào một ngón tay của vợ tôi, tôi sẽ bẻ gãy tay người đó.”

Anh cả Lục đau đến dậm chân: “Buông ra buông ra! Ai cũng không chạm! Nếu cô ta phạm sai lầm còn không được chạm à?”

Lục Chính Đình đẩy anh Lục lảo đảo, anh nói: “Nếu Lâm Uyển phạm vào chuyện gì, có tôi chịu trách nhiệm, nếu ai vượt qua tôi bắt nạt cô ấy…” Anh chậm rãi nói: “Tôi tai điếc nghe không thấy, chân tàn không thể đi, nếu thật sự làm chuyện gì…”

“Em ba, đừng nói nữa, không ai ức hiếp em dâu đâu.” Anh hai nhanh chóng hoà giải, anh ta không rõ chú ba từ trước đến nay im lặng mặc kệ mọi chuyện sao đột nhiên cứng rắn lên, người có người vợ đúng là không giống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.