Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 26: Châm Ngòi 4




Bà Lục nằm trên giường nghe cô đổi trắng thay đen thì tức đến mức càng nóng tính hơn, rõ ràng là Lâm Uyển cầm bát ném bà ta! Đáng tiếc cho dù bà ta có lớn tiếng kêu gào nhưng cũng không làm chậm trễ Lâm Uyển yếu ớt nói hết.

Lâm Uyển kéo cánh tay Lục Chính Đình, xắn tay áo anh lên, lộ ra dấu vết xanh tím.

Lục Minh Lương thấy thế cũng phối hợp với thím ba, cởi áo của mình, lộ ra phía sau lưng, kêu la: “Mọi người nhìn đi nếu không phải có thím ba, cháu đã bị đánh chết rồi!”

Da thịt đứa nhỏ non mềm, chỉ hơi cấu, đánh một xíu là xanh tím, càng đừng nói tính khí cậu nhóc bướng bỉnh không sợ đánh, chuyên cùng bà Lục mạnh miệng đối nghịch, khiến cho bà Lục tức giận đến mức xuống tay càng lúc càng nặng, vết xanh tím trên người chồng chất cũ mới, nhìn thấy mà ghê người.

Chị dâu cả Lục ôm Tiểu Lương khóc.

Anh cả Lục không nể mặt: “Ai mà không đánh trẻ con chứ, đứa nhỏ phạm sai lầm.”

“Anh cả, một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi, thằng nhóc ăn cơm chậm thì có lỗi gì chứ?” Lâm Uyển rất bất mãn, cô không thích anh cả.

Anh cả Lục, người này nhân mô cẩu dạng, dáng dấp anh tuấn, bên ngoài thông tình đạt lý, thế nhưng trong nhà vô cùng nghe lời bà Lục, bảo đánh vợ là đánh vợ, bảo đánh con là đánh con, một chút cũng không mềm lòng.

Chẳng qua lúc này cô muốn ép bà Lục, cho nên không đem mũi nhọn hướng về phía anh ta.

“Cút, mày cút cho tao!” Bà Lục làm chính mình giống như một bà điên.

“Tôi và cô ta không sống chung được dưới một mái hiện, bảo cô ta cút đi, cút về nhà ngoại, nhanh chóng ly hôn.”

Lâm Uyển nhún vai, dáng vẻ vô tội: “Mẹ à, mẹ không thể đùa nghịch tính khí trẻ con như thế được, kết hôn không phải trò đùa, nói ly hôn là ly hôn ư? Vậy người ta sẽ nghĩ nhà họ Lục như thế nào? Ức hiếp người ta ư?”

Hơn nữa, ly hôn là do Lục Chính Đình ra mặt, bà tính là gì chứ, bà cũng đâu phải chồng tôi!

Bà cho rằng đứa con trai út của bà vứt bỏ tôi, bà nhân cơ hội tính toán tôi là kiếm lời à?

Lúc này mới có mấy ngày mà bà đã không chịu nổi? Quá ngây thơ!

Nếu như Lâm Uyển và bà cụ đánh nhau, mắng nhau, hoặc là thái độ không tốt thì ông Lục, hai anh em nhà họ Lục còn có thể lớn tiếng quát cô, nhưng thái độ của cô đối với bà Lục vô cùng tốt, còn ấm ức không ầm ĩ, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, bạn nói xem, đàn ông đang yên đang lành sao có thể mắng người ta?

Con dâu có lỗi thì sẽ do mẹ chồng hoặc chồng, cùng lắm là chị dâu nói, người khác nói có vẻ không thích hợp, bà Lục không nói nổi, Lục Chính Đình không lên tiếng, đám chị dâu càng không mở miệng.

Người đàn ông khác càng không có tư cách.

Ông Lục suy nghĩ một lát, chỉ có thể phê bình con dâu lãng phí, ông ta ồm ồm nói: “Con dâu thứ ba phải học được cách vun vén cho cuộc sống, sau này rau xào không cần cho dầu vào nữa, nhà ai cũng không lãng phí như thế, ăn mấy đồ dầu mỡ như thế làm gì.”

Lâm Uyển lập tức bày ra dáng vẻ khiêm tốn học hỏi, biết sai mà sửa: “Con sai rồi, lúc ở nhà mẹ đẻ, con có theo bác sĩ trong thôn học được cách khám bệnh bằng phương thức dân gian, con nhìn thấy tất cả mọi người vừa gầy lại không có tinh thần, đây là dấu hiệu của thiếu chất béo. Nếu như thời gian dài tiếp tục như thế, không chỉ gầy còn dẫn đến bệnh tật như phù nề, bệnh còi xương…” Cô cúi đầu lau đi phần nước mắt không tồn tại: “Con không biết thì thôi, nếu như con đã biết, không thể thấy chết mà không cứu, sao có thể trơ mắt nhìn người trong nhà bị bệnh chứ? Trong nhà có điều kiện lại để người nhà bị đói bệnh, con không làm được chuyện táng tận lương tâm như thế…”

Nghe đi, nghe người ta nói đi, dễ nghe bao nhiêu, không phải là thèm ăn dầu mà là vì sức khỏe đàn ông trong nhà.

Mọi người thế mà âu sầu trong lòng, lúc ba năm thiên tai, bọn họ đều đã trải qua, nhất là thập niên 60, cả người sưng vù, có một số người một năm rụng hết cả răng.

Mặc dù con gái lớn của chị dâu cả được bà Lục yêu quý, nhưng bà cụ xúi giục cô bé và mẹ không thân, hơn nữa động một tí lại đánh đứa nhỏ khác của cô ta, còn làm cho chồng đánh cô ta.

Chị dâu thứ mặc dù không bị chồng đánh, nhưng một trai một gái của cô ta cũng không được chào đón, ăn không cho ăn, mặc không cho mặc, động một tí là bị đánh chửi.

Bà Lục thì sao, không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu ăn, cầm lương thực và giữ phiếu bánh đưa cho Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên ăn, còn giấu trong hộc tủ nhà mình, cho con cái nhà chị hai ăn, cho Lục Minh Thiện hoặc Lục Bão Nhi, hoặc là chính mình lén ăn vụng, dù sao cũng không nghĩ đến người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.