Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Chương 24: Châm Ngòi 2




Dáng vẻ đắc ý này của cô khiến anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui vẻ, chỉ cảm thấy đáy lòng ngứa ngáy một chút, không biết nên làm như thế nào mới tốt, giống như nghiện vậy, còn muốn nhìn thêm.

Ngoại trừ cho cô một cuốn sổ ghi chép, anh còn muốn cùng cô về nhà, tránh cho một mình cô về nhà bị bà Lục tố cáo với người nhà, cô sẽ phải chịu ấm ức, anh giải thích chuyện này là, mặc dù hai người là vợ chồng giả, nhưng cô rất quan tâm anh, anh đương nhiên cũng nên bảo vệ cô.

Ba người cùng nhau về nhà.

Bọn họ về đến nhà, phát hiện bà Lục thế mà không nấu cơm.

Bà Lục không ra ruộng làm việc, chỉ ở nhà, mỹ danh là trông bọn nhỏ, làm việc nhà, nhưng ngay cả heo bà ta cũng không cho ăn, nhà cửa sân vườn bà ta cũng không quét, bát đũa cũng là do đám cháu gái rửa, thực sự không biết bà ta làm việc nhà gì.

Hôm nay bởi vì cùng Lâm Uyển cãi nhau dẫn đến tức giận, bà ta chạy đến ruộng bậc thang tìm ông chồng nhà mình tố cáo, lại làm trò cười cho đám đàn ông ngoài ruộng, bọn họ đang bận rộn làm việc, sao có thể chạy về nhà chỉ để xử lý chút chuyện cỏn con của đàn bà? Quá mất mặt! Ở trong thôn này từ nhỏ đến lớn đều biết bà Lục là người như thế nào, chỉ có bà ta bắt nạt người ta, có đứa con trai hay con dâu nào dám bắt nạt bà ta chứ?

Thấy không ai quản, còn ép không cho chồng bà ta về, bà ta chạy về hờn dỗi không nấu cơm, giả ốm, muốn chờ chồng mình về tố cáo tiếp, để bọn họ đánh Lâm Uyển.

Lục Chính Đình tỏ vẻ anh sẽ nấu cơm, mọi người còn đang làm việc, chưa về nhà, bây giờ nấu cũng kịp.

Lâm Uyển nhìn anh: “Anh để đó, tôi làm cho, đây là cơ hội cho tôi phát huy, mấy nhóc đến giúp thím nấu cơm.”

Lục Minh Lương, Quải Nhi, Khiếm Nhi, ba đứa nhỏ này lập tức hưởng ứng.

Bà cụ nằm ở trên chiếc chiếu rách trong sân tức giận liên tục hừ lạnh: “Lương khô bị chúng mày ăn hết, ăn cái gì mà ăn.”

Lâm Uyển: “Đơn giản thôi, hầm món gì đó, nặn bánh cao lương, nấu canh, rau trộn, hoặc là hấp bánh bao gì đó, sao lại không ăn được chứ?”

Bên trong vườn rau có đồ ăn, mặc dù bề ngoài không được bắt mắt, nhưng vẫn có thể dễ dàng nấu canh.

Bà Lục nhìn Lâm Uyển nấu cơm, bà ta vừa vội vừa sợ Lâm Uyển phá của, xông vào bên trong muốn ngăn cản.

Lâm Uyển càng muốn chọc giận bà ta: “Mẹ à, mẹ bị bệnh, nhanh nghỉ ngơi đi, con sợ mẹ tố cáo con ức hiếp mẹ lắm, con cũng không muốn làm một đứa con dâu bất hiếu đâu, mẹ yên tâm, con cũng là người ăn cơm trong nhà này, sẽ không cố ý làm hỏng việc đập bát gì đó, đập rồi cũng không có cái dùng, đúng không?”

Trước đó đập mấy cái chén làm cho bà Lục đau lòng không thôi, dù sao bà ta cảm thấy đó đều là tiền của mình.

Bà Lục thấy cô không giống như đang nói dối thì buông lỏng, nhưng bà ta lại không muốn cho Lâm Uyển thuận lợi nấu cơm, bèn mang tương muối cầm đến giữa phía đông, sau đó nằm xuống giường, ai cũng đừng hòng lấy được.

Tất cả mọi việc Lục Bão Nhi đều lấy bà nội làm chuẩn, cô bé cũng đi theo trốn ở giường phía đông.

Lâm Uyển căn bản không để ý đến bà ta, mặc kệ bà ta giấu, cô khép cửa lại, để Quải Nhi cầm một đoạn dây gai đến, cô trực tiếp buộc cửa, cố ý chọc giận bà ta: “Nấu cơm có thể làm người ta sặc, mẹ đừng để bị sặc.”

Bà Lục nằm trên giường, nhanh chóng ngửi được bên dưới truyền đến mùi dầu nóng, ngay sau đó xoẹt một tiếng, thế mà bắt đầu xào rau rồi.

“Dầu nành của tôi!” Bà Lục rú lên một tiếng lao xuống đất.

Kết quả cửa bị buộc chặt.

Bà Lục ở trong phòng giậm chân kêu khóc: “Đồ trời đánh, dầu của tao, Lâm Uyển, mày là đồ con dâu xấu xa, ác độc, đồ phá của…”

Không ai để ý đến bà ta.

Lúc này dầu rất khan hiếm, mỗi nhà chỉ có giữa năm và cuối năm được chia mấy cân dầu, ngày lễ ngày tết ăn, bình thường đều dùng nước muối nấu, dầu trong nhà, bà cụ đều giữ lại chờ con trai con gái về thêm đồ ăn cho bọn họ, trong nhà ngày thường không nấu.

Vại dầu kia, ngày thường bà ta giấu kín ở giữa đông, ai cũng đừng hòng động, nhưng trong nhà cũng chỉ có từng ấy chỗ, thứ này cũng không thể khóa trong ngăn tủ, cái gọi là giấu chính là bà ta không cho phép người khác động.

Bà ta không động, con dâu cả và con dâu thứ tuyệt đối không dám động.

Lâm Uyển sẽ sợ ư? Nực cười.

Thấy bà ta không nấu cơm, trước tiên Lâm Uyển đi đến vại dầu múc ba muôi để vào chén, còn muối, chẳng phải trong nhà có dưa muối à, tùy tiện múc ít nước cũng đủ nấu.

Chờ người trong nhà đi làm về, đi đến đầu ngõ đã ngửi đến mùi thơm ngào ngạt, nhao nhao hít mũi ngửi còn nói nhà ai khoe khoang như thế, vậy mà lại lấy dầu ra xào rau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.