(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Theo như giới thiệu trong sách, nguyên chủ chính là bởi vì đi xem bộ phim này nên mới bị Uông Đại Thuận làm cho nhục nhã, từ đó về sau hoàn toàn làm hỏng thanh danh của nguyên chủ.
Cô gái trước mặt này mỗi lời nói và hành động đều lộ ra vẻ quỷ dị, Diệp Ngưng Dao chăm chú nhìn cô ta, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Phía Đông của thôn có mấy hộ gia đình, vì sao cô lại muốn rủ tôi đi chung chứ, chúng ta hình như cũng không thân quen đến mức như vậy.”
Trước đó cô ta đã đoán được cô sẽ hỏi như vậy, Triệu Tiểu Liên cười gượng hai tiếng rồi giải thích: “Chuyện lần trước là do chúng ta hiểu lầm nhau, nên tôi mới muốn làm quen với cô nhiều hơn để kết giao bạn bè.”
“Thật ngại quá, tôi không có hứng thú với việc xem phim.” Mặc kệ người phụ nữ này nói thật hay giả, cô tuyệt đối sẽ không đi xem phim.
“Có phải cô còn đang tức giận vì chuyện lần trước không?” Triệu Tiểu Liên tươi cười nhạt đi vài phần, giọng điệu cũng trở nên có chút gấp gáp hơn: “Nể tình chúng ta không đánh không quen biết, cô không thể bỏ qua sao? Đến đó trời tối hai ta cùng đi với nhau không phải sẽ tốt hơn sao.”
“Buổi tối tôi có việc rồi, thật sự không đi được.” Diệp Ngưng Dao sắp bị người này chọc cười, không dám đi buổi tối thì đừng đi nữa, chẳng lẽ có người đem dao đặt ở cổ cô ta ép cô ta đi xem sao?
Xin giúp đỡ không có kết quả, cuối cùng Triệu Tiểu Liên hậm hực rời đi.
Về chuyện xem phim, Diệp Ngưng Dao là vì từ ký ức về những chuyện mà nguyên chủ đã gặp qua, cô đối với chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú dù chỉ một chút.
Sợ ảnh hưởng không tốt đến cô, Phó Thập Đông mỗi lần đều đứng ở trong rừng cách đó không xa trước cửa ủy ban thôn chờ cô, sau đó hai người một trước một sau về nhà, hôm nay cũng như thế.
Có thể là tất cả mọi người buổi tối chuẩn bị đi xem phim, chờ bọn họ đi ngang qua cánh đồng, xa xa nhìn xung quanh đã sớm không còn bóng người.
Diệp Ngưng Dao cố ý chậm bước chân lại và kéo gần khoảng cách với người đàn ông phía sau, đợi khi hai người chỉ còn cách nhau nửa mét, cô tò mò hỏi: “Buổi tối anh có đi xem phim không?”
Phó Thập Đông dừng bước, hỏi: “Cô có đi không?”
“Tôi sẽ không đi, không có hứng thú.” Dù cho có chuyện gì đi nữa thì cô cũng không đến đó.
“Ừm, tôi cũng không có hứng thú.”
Vừa hỏi vừa đáp, hai người cứ như vậy không còn chuyện để nói nữa, Diệp Ngưng Dao thấy anh cũng chậm bước chân lại, cố ý kéo dài khoảng cách lẫn nhau, vì thế giận dỗi bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã đi rất xa rồi.
Phó Thập Đông nhìn bóng lưng của cô, do dự trong chớp mắt, cuối cùng không nhịn được cũng đi nhanh hơn vài bước để đuổi theo cô.
Buổi chiều là sẽ có bánh bao, vốn dĩ Diệp Ngưng Dao không muốn nói chuyện với người đàn ông kia, nhưng ngửi thấy mùi bánh bao thơm ngào ngạt kia, bụng cô không có tiền đồ mà “kêu lên” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền đỏ lên.
Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua Phó Thập Đông, ra vẻ bình tĩnh giải thích: “Tôi đói bụng rồi.”
Cô sẽ không thừa nhận là cô thèm, như vậy thật sự là quá mất mặt.
Lời giải thích lạy ông tôi ở bụi này càng làm cho Phó Thập Đông muốn cười hơn, anh đem bánh bao đặt lên trên bàn, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ cưng chiều: “Đây là bánh bao nhân được làm từ rau dại, cô nếm thử đi.”
Tháng tư rau dại mọc đầy khắp núi, người trong thôn đều nhân lúc rảnh rỗi cả nhà lớn nhỏ đều cùng nhau mang theo xẻng nhỏ cùng giỏ trúc lên núi đào rau dại.
Ở phía Đông Bắc, món rau dại vào mùa xuân là một món ăn không thể thiếu trên bàn ăn gia đình.
Diệp Ngưng Dao vừa định gắp một cái bánh bao, vừa nghe là nhân rau dại, cô buông đũa xuống, ngẩng đầu hỏi: “Đó không phải là cỏ sao? Có đắng không?”
Nghĩ đến hương vị của nó, miệng cô bất giác như có một mùi đắng xộc lên, một chút cũng không dám ăn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");