(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ôi! Đừng đánh nữa! Sao còn đánh người vậy?” Dù sao Uông Đại Thuận cũng là người thân trong nhà mình, cho dù bà mối Vương không muốn nhúng tay vào chuyện này cũng vẫn cố gắng thuyết phục bọn họ đừng đánh nhau.
Trách thì trách hai cân mì trắng mà Uông Đại Thuận đưa cho bà ấy, đã sớm ăn vào bụng đứa cháu nhỏ rồi.
Cú đấm này đánh vào bụng Uông Đại Thuận, khiến hắn ta đau đớn nằm trên mặt đất và hét lên: “Ai ui, ai ui….”
Diệp Ngưng Dao nghe thấy bên ngoài có tiếng không đúng, lập tức mở cửa viện lao ra ngoài, nhìn thấy tên lười biếng kia bị đánh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi đến bên cạnh Phó Thập Đông, rất tự nhiên nắm lấy tay anh, vẻ mặt đau lòng: “Anh không sao chứ? Tay anh có đau hay không?”
Nếu anh bị thương ở tay rồi không thể làm thức ăn ngon cho cô thì sao?
Vẻ mặt ba người đang có mặt ở đây: “…”
“Tôi không có việc gì.” Phó Thập Đông đỏ mặt rút tay về, quay đầu lại đối mặt với Uông Đại Thuận lại biến thành vẻ mặt dữ tợn: “Cút ngay! Còn dám có ý đồ quanh co gì, lần sau nắm đấm sẽ không phải là vào bụng đâu.”
“Anh Đông Tử, em cũng không dám nữa!” Uông Đại Thuận cắn răng ôm bụng, được bà mối Vương đỡ dậy, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Hắn ta định rời đi thì Phó Thập Đông cảnh báo nói: “Nếu tôi nghe thấy bất kỳ lời đàm tiếu nào trong làng, cậu sẽ biết hậu quả.”
Uông Đại Thuận không nhịn được mà bị ánh mắt tàn nhẫn kia làm cho sợ hãi đến nỗi bả vai co rút lại, hắn ta chỉ muốn mau chóng rời đi: “Yên tâm, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói bậy!”
Vừa nói, cũng không quan tâm bà mối Vương có đi nhanh hay không, tự mình che bụng chuồn đi trước.
Thấy đứa nhỏ còn chạy nhanh hơn thỏ, bà mối Vương tức giận giậm chân hùng hùng hổ hổ mắng: “Hừ! Lẽ ra tôi không nên cùng đi tới đây!”
Nói xong, bà ấy phủi tóc, nhanh chóng rời đi khỏi mảnh đất thị phi này.
Thấy bọn họ đều đi rồi, Diệp Ngưng Dao chớp mắt liền phát hiện kỳ tích.
Cốt truyện dường như đã thực sự thay đổi vì sự can thiệp của Phó Thập Đông.
Bản thân cô không có tranh cãi với Uông Đại Thuận, các nút quần áo của cô cũng không bị đứt.
Điều này có nghĩa là nếu cô kết hôn với Phó Thập Đông, cô thực sự có thể thay đổi vận mệnh của bản thân?
Nghĩ đến khả năng này, mặt mày Diệp Ngưng Dao tràn đầy hưng phấn: “Vừa rồi cám ơn anh.”
“Không có gì.” Bị niềm vui của cô lây nhiễm, Phó Thập Đông cười nói: “Từ mai trở đi, tôi sẽ tiếp tục đưa đón cô về nhà.”
“Vậy làm phiền anh rồi.” Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, cốt truyện tiếp theo vẫn sẽ được từng bước tiến hành.
Với sự thay đổi trong cốt truyện lần này, cô quyết định trở thành cái đuôi nhỏ của Phó Thập Đông, anh đi nơi nào thì cô sẽ đi nơi đó.
Trời mưa suốt đêm và trời quang mây tạnh vào sáng hôm sau.
Vào buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi dưới gốc cây to cạnh nhà kho sau khi làm xong công việc đồng áng, nơi nào có người thì nơi đó sẽ có chuyện.
Thím Thái từ thôn trước nhìn qua nhà kho, cảm thấy bên trong không có người liền giả bộ thần bí nói: “Mọi người biết bà mối Vương ngày hôm qua dẫn Uông Đại Thuận đi đâu hay không?”
“Bọn họ đi đâu?” Hôm qua có mấy người tình cờ nhìn thấy bọn họ ở ngoài đồng, lúc đó bởi vì vội vàng đi làm, cũng không ai nghĩ nhiều, hiện tại rảnh rỗi, lòng hiếu kỳ càng ngày càng mãnh liệt.
“Nơi bọn họ đi đến là nơi ở của thanh niên trí thức Diệp.” Dì Thái ưỡn ngực ra, như thể biết được một bí mật to lớn nào đó.
“Cái gì? Đó là thanh niên trí thức Diệp sao?! Điều này không thể nào!” Vài người trợn mắt ngạc nhiên, thấy đây quả là chuyện lạ trên đời này.
Gia đình thanh niên trí thức Diệp là dân thành thị đến từ thủ đô, có học thức và dung mạo như tiên, làm sao lại có thể coi trọng tên vô lại Uông Đại Thuận được.
Con cóc này không phải muốn ăn thịt thiên nga hay sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");