(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diệp Ngưng Dao không biết bản thân mình có năng lực thay đổi loại tình tiết này hay không, cho nên cánh cửa này nhất định cô không được mở ra.
“Tôi có làm gái ế hay không cũng không liên quan gì đến bà cả, tốt nhất là bà nên lo lắng cho người khác đi.” Nói xong, Diệp Ngưng Dao xoay người đi vào nhà, không có ý định nói chuyện với bọn họ nữa.
“Thuận Tử, cháu nghe thanh niên trí thức Diệp nói rồi đó, chúng ta trở về đi, một ngày nào đó dì sẽ giới thiệu cháu với người khác.” Vốn dĩ bà mối Vương không có hy vọng vào cuộc hôn nhân này, hiện tại lại bị mất mặt như thế, tâm trạng của bà ấy càng phức tạp hơn.
“Không được!” Uông Đại Thuận đột nhiên cứng cổ, hướng vào trong sân hô to: “Diệp Ngưng Dao, mở cửa ra! Tôi có chuyện muốn nói, chúng ta mặt đối mặt nói đi!”
Thanh âm của hắn ta đủ lớn để quấy rầy hàng xóm bên cạnh, Diệp Ngưng Dao đang vào nhà thì dừng lại, xoay người rồi nhướng mày.
Chậc chậc ~ Uông Đại Thuận này chắc không phải là chó điên đầu thai đâu nhỉ?
Vì hắn ta cứ khăng khăng muốn đối đầu với họng súng như vậy, nên cô sẽ đáp ứng hắn ta.
Diệp Ngưng Dao đang định quay vào nhà mặc thêm quần áo rồi mới ra ngoài gặp con chó điên này.
Chợt một giọng nam quen thuộc từ ngoài sân vọng vào, giọng nói của anh trầm ấm như tia nắng mang lại màu sắc tươi sáng cho tiết trời u ám.
“Mấy người muốn làm gì hả?” Phó Thập Đông vừa mới từ bên ngoài trở về nhìn thấy bọn họ thì nhíu nhíu mày, ánh mắt sắc bén lập tức trấn định tên chó điên kia.
Nghĩ đến những nắm đấm mà bản thân đã ăn từ anh, Uông Đại Thuận vô thức trốn sau lưng bà mối Vương, thầm bực mình vì sao Mạnh Nghênh Võ lại sắp xếp cho Diệp Ngưng Dao sống cạnh nhà họ Phó chứ?
“Ái chà, Đông Tử về rồi sao, dì có việc nên về sớm một chút, hai người nói chuyện tiếp đi!” Bà mối Vương cười ngượng ngùng, nhìn thấy Phó Thập Đông liền cảm thấy khiếp sợ, hiện tại bà ấy không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Khi bà ấy nhanh nhẹn rời đi, không còn ai che chắn nữa, thế là Uông Đại Thuận phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thập Đông, hắn ta lắp bắp nói: “Anh Đông Tử, em không muốn làm gì hết.” Nụ cười trên khuôn mặt hắn ta tràn đầy sự nịnh hót.
Thấy bà mối Vương sắp bỏ chạy, Phó Thập Đông vác cuốc trên vai chặn đường bà ấy lại: “Không nói rõ ràng thì không ai được đi.”
Thân hình cao lớn sừng sững của anh che trước mắt, vẻ mặt bà mối Vương đầy lo lắng.
Hiển nhiên là bà ấy không đoán ra được quan hệ giữa Phó Thập Đông và nữ thanh niên trí thức kia là gì, nếu không sao lại nhúng tay vào chuyện này?
Tròng mắt bà mối Vương di chuyển qua lại vài lần, một lúc sau liền nhẹ nhàng nói: “Thật sự không có việc gì. Đây không phải do Thuận Tử hay sao? Cháu nó nhờ tôi giúp đỡ đến cầu hôn, nhưng mà thanh niên trí thức Diệp không đồng ý, cho nên hai dì cháu chúng tôi đang muốn quay về.”
Ánh mắt Phó Thập Đông nhìn Uông Đại Thuận đầy vẻ u ám, đôi môi mỏng của anh mở ra và đóng lại, “Cậu muốn kết hôn với ai hả?”
Cơn mưa nhẹ phả vào mặt khiến người ta ớn lạnh, Uông Đại Thuận bất giác nuốt nước miếng, bị dọa đến nỗi đầu ong ong sợ hãi, không ngừng run rẩy đáp “Tôi…tôi không muốn lấy ai cả…”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nói thật.” Phó Thập Đông lấy cái cuốc trên vai cắm xuống đất, hỏi: “Vừa rồi cậu gọi cái gì?”
“Anh Đông Tử, em sai rồi không được hay sao?” Nhớ lại hình ảnh Phó Thập Đông và thanh niên trí thức Diệp đi dạo cùng nhau, Uông Đại Thuận đột nhiên có linh cảm, vẻ mặt hắn ta thê lương cầu xin lòng thương xót: “Tôi thực sự không biết anh và thanh niên trí thức Diệp là đối tượng của nhau.”
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy!” Vốn dĩ đã có một sự tức giận đang đè nén, Phó Thập Đông nghe thấy lời nói không lựa lời này thì buông cuốc xuống, nhanh chóng vung nắm đấm qua.
Trước khi Uông Đại Thuận kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hắn ta đã ăn một nắm đấm như trời giáng từ Phó Thập Đông.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");