Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 70




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chị Diệp, chị có thể tiếp tục dạy em đọc được không? Những gì chị dạy ngày hôm qua, em đã luyện rất nhiều lần!”

Vừa nói cô bé vừa nhặt một cành cây, nghiêm túc viết chữ “hoa” xuống đất.

Nét chữ tương đối ngay ngắn, “Ừm, viết rất đẹp, nhưng tại sao em không viết vào cuốn sổ chị đưa cho em?”

“Em viết chữ còn chưa tốt, dùng sách tốt như vậy thì không nỡ.” Viết trên mặt đất vừa không tốn tiền lại còn có thể viết nhiều lần, cô bé nói xong liền ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ như chờ được khen, cho rằng bản thân là một người rất biết tiết kiệm!

Người ta thường nói con nhà nghèo thì thường phải sớm gánh vác gia đình, Diệp Ngưng Dao cảm thấy tiếc cho sự trưởng thành sớm của cô bé, vì vậy liền nhẹ giọng nói: “Sau này khi chị Diệp có tiền, chị nhất định sẽ mua cho em và Phó Niên thật nhiều sách vở, để cho hai đứa thoải mái viết và vẽ.”

“Chị Diệp, em thích chị quá đi mất!” Phó Viện nghe vậy liền ném cành cây xuống, thân thiết ôm lấy eo của cô mà làm nũng: “Chị có thể gả cho chú của em được không? Sau đó chúng ta sẽ là người một nhà.”

Nhỏ như vậy đã muốn làm mai mối cho người khác?

Vẻ mặt của Diệp Ngưng Dao xấu hổ ôm lấy cô bé, vừa định nói gì đó đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, “Viện Viện, đừng nói linh tinh.”

Một lớn một nhỏ đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, người vừa nói chính là Phó Thập Đông.

Phó Viện thè lưỡi, lập tức buông tay trên eo Diệp Ngưng Dao ra, “soạt” một cái, trong tích tắc cô bé đã bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này, trong sân sạch sẽ ngăn nắp, khung cảnh có phần trống vắng, chỉ còn lại hai người bọn họ một nam một nữ đứng nhìn nhau.

Phó Thập Đông cầm một cái giỏ tre đi về phía Diệp Ngưng Dao, cuối cùng dừng lại trước mặt cô, nhẹ giọng giải thích: “Trẻ nhỏ nói chuyện thường không biết giữ ý, cô đừng bận tâm những gì con bé vừa nói.”

“Đáng tiếc, đã quá muộn, tôi nhớ kĩ mấy lời Viện Viện nói rồi.” Cô chắp hai tay ra sau lưng, sau đó hơi mỉm cười nhìn anh, trong mắt cô lộ ra một tia giảo hoạt.

Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, có lẽ bây giờ Phó Viện đã sửa miệng gọi cô một tiếng thím rồi, thật là đáng ghét!

“…” Phó Thập Đông hơi sửng sốt, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Điều khiến anh hoang mang chính là dáng vẻ thích thú của Diệp Ngưng Dao, lúc này cô giống hệt như một cây xấu hổ nhạy cảm, làm cho người ta không nhịn được mà lại gần trêu chọc.

Ngay khi cô nghĩ anh sẽ ngượng ngùng mà bỏ chạy lần nữa, Phó Thập Đông đột nhiên nói: “Tôi xin lỗi.”

Lời này ngược lại làm cho cô xấu hổ sờ sờ mũi: “Tôi chỉ đùa với anh thôi, không có ý gì khác đâu.”

Cô đang đùa ư? Cơ thể căng thẳng của Phó Thập Đông từ từ thả lỏng, đồng thời trong lòng anh dâng lên một cảm giác mất mát khó tả.

“Vậy là tốt rồi.”

Anh siết chặt ngón tay, rũ bỏ những ảo tưởng không nên có trong đầu, đưa rổ tre trong tay qua, “Đây là bữa tối, cô thấy có đồ gì không ăn được không?”

Diệp Ngưng Dao nghi hoặc cầm lấy giỏ tre lên nhìn, một mùi tanh nồng xộc lên mặt, cô chun mũi mở ra xem, bên trong có một con cá trắm cỏ và rất nhiều tôm.

“Những thứ này ăn ngon lắm hả?” Cô chỉ tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đối với những thứ nguyên chủ đã từng ăn qua thì mới có cảm giác quen thuộc, hiện tại hẳn là nguyên chủ chưa từng ăn tôm nên cô mới có cảm giác xa lạ như vậy.

Nó hôi như này mà có thể ăn được ư? Diệp Ngưng Dao thấy không thể tin được.

Ngày nay rất ít người thích ăn tôm he, đến mùa hè ngư dân đều dùng nó để ủ phân.

Thôn bên cạnh thôn Đại Oa nằm dọc theo bờ biển, những con tôm này là do người khác cho anh, còn cá thì được mua từ chợ đen.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, lại nghĩ rằng Bắc Kinh không gần biển, Phó Thập Đông lấy lại chiếc giỏ tre và nói một cách chắc chắn: “Chúng rất ngon, cô nhất định sẽ thích chúng cho xem.”

“Được, tôi sẽ tin anh một lần.” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn ôm chút hoài nghi.

Cho đến khi bữa tối được dọn lên bàn, Diệp Ngưng Dao liên tục nuốt nước bọt, bởi vì hương thơm tươi mát tràn ngập căn phòng không ngừng xông vào mũi của cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.