(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khi nói chuyện, Mạc Tiểu Thanh nhịn không được mà hắt hơi một cái.
“Trên người cô có mẩn ngứa của bệnh sởi hay không?” Diệp Ngưng Dao vẫn chỉnh tề, cô thò đầu cẩn thận xác định những mẩn đỏ kia là cái gì.
“Còn nữa, ở trên cánh tay cũng có.” Mạc Tiểu Thanh vô ý thức vươn tay gãi gãi, cả người đều sắp khuỵu xuống.
Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay chống cằm, nhớ lại những gì đã đọc được trong sách y học, cuối cùng xác định cô ấy dị ứng với phấn hoa.
Thấy Mạc Tiểu Thanh còn đang hì hục gãi, cô lấy trong túi xách ra một lọ thuốc hoa đào nhỏ, “Đây là bí phương gia truyền của tôi, cô cầm về dùng thử xem.”
Phương thuốc này chẳng qua là cô vì buồn chán mà nghiên cứu ra một món đồ, mặc dù dùng dược liệu không tốt bằng trên tiên giới, nhưng đối với người phàm có lẽ là có hiệu quả?
Mạc Tiểu Thanh cầm lấy lọ thuốc nhỏ mở ra ngửi ngửi, trong hơi thở có một mùi thơm thoang thoảng, cô ấy gắp một viên cho vào miệng nhai: “Chà, ngon lắm, ngon hơn cả kẹo trái cây nữa, một chút cũng không đắng gì cả.”
“…” Diệp Ngưng Dao không nghĩ tới vừa nói vậy mà cô ấy đã tin tưởng mình và ăn nhiều như vậy, vội vàng vươn tay ngăn cản cô ấy ăn viên thứ hai.
“Viên thuốc này có dược tính rất mạnh, mỗi ngày chỉ cần uống một viên, nếu không có gì ngoài ý muốn, ban đêm cô sẽ hết mẩn ngứa.”
“Thật vậy sao?!” Mắt Mạc Tiểu Thanh sáng lên, giống như nhìn thấy hi vọng, nắm chặt tay Diệp Ngưng Dao không buông: “Nếu sắc mặt của tôi tốt lên, từ nay về sau cô chính là chị của tôi!”
Nhìn Mạc Tiểu Thanh lớn hơn mình một hai tuổi, trong lòng Diệp Ngưng Dao chậm rãi đặt ra một hàng dấu chấm hỏi.
Có phải tất cả mọi người trên thế giới này đều không phân biệt tuổi tác không nhỉ?
“Nếu phát ban trên mặt không khỏi, cũng không cần ngừng thuốc, cứ uống thêm một tuần, sau này cô sẽ không bị dị ứng phấn hoa nữa.”
“Được được được, tôi nhất định sẽ làm theo lời cô dặn!” Mạc Tiểu Thanh cực kì mê luyến loại phương thuốc tổ truyền này, cho nên không chút nghĩ ngợi liền uống thuốc, cũng không biết có phải là có tác dụng thật hay không.
Cô ấy chỉ cảm thấy sau khi uống thuốc, toàn thân thoải mái, đầu óc minh mẫn hơn trước rất nhiều!
“Nếu như có chỗ nào không thoải mái, phải nhanh chóng đến nói cho tôi biết.” Trước kia Diệp Ngưng Dao chỉ lấy loại thuốc này làm viên đường ăn vặt, đây là lần đầu tiên cô dùng trên người phàm, mặc dù không gây thương tổn gì, nhưng cô vẫn có một chút lo lắng.
“Được.” Mạc Tiểu Thanh cẩn thận đút lọ thuốc vào trong túi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc bao lâu thì vết mẩn ngứa trên mặt sẽ biến mất.
Chỉ cần có thể mất đi, cho dù làm cho thân thể cô ấy cảm thấy không thoải mái, cô ấy cũng sẽ vui vẻ dùng!
“Đúng rồi, có ai hỏi cũng đừng nhắc tới phương thuốc gia truyền của tôi, tôi không muốn người khác biết bí mật của gia đình tôi.” Diệp Ngưng Dao nói ra lời này, chủ yếu là để đề phòng Giang Hoài.
Trong sách nam chính và nguyên chủ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn biết rõ tình huống của nhà họ Diệp, nói dối là phương thuốc gia truyền sẽ chỉ khiến hắn nghi ngờ thêm.
“Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cái gì.” Mạc Tiểu Thanh làm ra động tác bịt miệng, sắc mặt của cô ấy cũng đã bớt đỏ hơn ban nãy.
Sau khi tiễn cô ấy đi, Diệp Ngưng Dao ở lại nhà kho kiểm kê hàng hóa, đồng thời lau sạch nông cụ một lần.
Cho đến khi mặt trời lặn và căn phòng ngày càng tối hơn thì cô mới nghĩ đến việc đi về nhà.
Từ nhà kho đến phía đông cuối thôn phải đi qua một cánh đồng trống trải.
Dưới ánh chiều tà, thân thể Diệp Ngưng Dao phảng phất như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, trông vừa thánh khiết lại mỹ lệ.
Nhờ được thần lực duy trì nên dù đã hết một ngày làm việc, cô vẫn bước đi nhẹ nhàng như chim én.
Gió tháng tư thổi nhẹ qua, cô khẽ nheo mắt lại, cảm nhận được xuân ý dạt dào.
Dưới sự thúc giục của linh lực, sự ẩm ướt của đất, mùi thơm của gỗ, hương hoa, từng sợi hơi thở giống như cá bơi tranh nhau chui vào trong hô hấp của cô, chỉ để chiếm lấy một chút hương hoa mà thần linh ưa thích.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");