(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong đôi mắt đỏ hoe của Mạnh Nghênh Oánh tràn đầy hận ý.
“Không phải…” Mạnh Nghênh Võ bỗng nhiên bị cô ta đánh thì rất tức giận, “Không phải em bảo anh đừng đi sao? Còn nói em có thể tự mình giải quyết mọi việc, không thể để mọi người cho rằng người nhà họ Mạnh chúng ta đang ỷ thế mà bắt nạt mọi người.”
Trận đấu giữa Mạnh Nghênh Oánh và Mạc Tiểu Thanh hôm nay chỉ là một hiệp đấu dụ Diệp Ngưng Dao ra ngoài, ai ngờ cuối cùng lại tự kéo mình vào tròng.
“Anh im đi! Em muốn yên tĩnh một lúc.” Mạnh Nghênh Oánh bịt tai và quay trở lại phòng, để lại Mạnh Nghênh Võ chớp chớp mắt, tự hỏi bản thân đã trêu chọc phải ai.
Hai năm nay em gái của hắn thay đổi rất nhiều, quả thực không khác gì một người điên!
Ở vùng Đông Bắc, thời gian ra hoa của hoa đào rất ngắn, muốn làm thuốc hoa đào thì phải hái rất nhiều hoa đào, chỉ dựa vào một mình cây hoa đào trong sân là không đủ.
Mấy ngày nay, sáng sớm, Diệp Ngưng Dao sẽ bí mật lên núi hái hoa đào nở rộ.
Nghe thấy tiếng ồn ào trong sân gần đó, Phó Thập Đông liếc nhìn bầu trời đầy sương mù bên ngoài, mặc một bộ quần áo như trước và bí mật đi theo phía sau Diệp Ngưng Dao.
Cô vừa mới kết thù với nhà họ Mạnh, bởi vậy ra ngoài vào sớm như vậy là không an toàn.
Tương truyền rằng núi Tiên Đào ở thôn Đại Oa được biến hóa từ hố đào do Vương mẫu Nương Nương để lại ở nhân gian, cây đào trên núi từng che phủ cả ngọn núi, ra quả rất ngon và ngọt.
Bây giờ ngọn núi tuy không còn vẻ huy hoàng như xưa, nhưng khi đi bộ lên núi, một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa đào thoang thoảng vẫn còn đọng lại trong hơi thở, mùi thơm tươi mát thanh tao khiến người ta sảng khoái.
Diệp Ngưng Dao dừng lại trước một cây hoa đào, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Anh còn định lén đi theo tôi bao lâu nữa?”
“…” Phó Thập Đông núp sau tàng cây kinh ngạc đi ra trong chốc lát, vừa bắt gặp ánh mắt trêu đùa của cô, không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, “Tôi lên trên núi kiếm củi ấy mà.”
Thấy Phó Thập Đông không muốn thừa nhận, Diệp Ngưng Dao trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, “Mỗi ngày anh đều đi theo sau tôi kiếm củi hả? Trùng hợp ghê ~”
Kỳ thật cô đã biết anh đi theo sau cô từ ngày đầu tiên lên núi, vốn tưởng rằng một lúc sau anh sẽ đi ra, nhưng hóa ra người đàn ông này thật sự là làm việc tốt mà không để lại tên tuổi, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
“Cô lên núi để hái hoa đào à?” Phó Thập Đông giả vờ như không nghe thấy câu nói đùa của Diệp Ngưng Dao, dán mắt vào chiếc giỏ trúc trống không của cô.
“Đúng vậy, anh có thể giúp tôi không?” Cá đã cắn câu, tất nhiên là một ngư dân thứ thiệt thì cô phải nắm bắt cơ hội ngay lập tức.
“Được.” Phó Thập Đông sải chân dài đi tới, rất tự nhiên cầm lấy giỏ trúc trong tay cô.
Diệp Ngưng Dao khẽ nhếch khóe môi, cô rất hài lòng với biểu hiện của anh, thẳng thắn nói: “Tôi muốn dùng chúng làm một thứ, thời gian hoa đào thời nở hoa rất ngắn, anh nhanh đi hái đi.”
Nghĩ đến những gì anh nghe được vào lúc nửa đêm trong thời gian gần đây, Phó Thập Đông biết rõ ràng, “Về sau tôi cũng có thể giúp cô.”
“Được, cám ơn anh.” Diệp Ngưng Dao âm thầm rút ngắn khoảng cách giữa hai người, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.
Nếu người đàn ông này luôn nói nhiều như vậy, cô tin rằng bản thân sẽ có thể hạ gục anh trong một thời gian ngắn!
Hai người sóng vai nhau đi dưới gốc hoa đào, dáng người thiếu nữ yểu điệu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có tiên khí lượn lờ.
Không ngờ, giấc mộng xuân ngày hôm ấy lại chợt lóe lên trong đầu, Phó Thập Đông cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người, không dám có thêm ý nghĩ bậy bạ nào nữa.
Sợ gây phiền phức không cần thiết, bọn họ hái hoa càng nhanh càng tốt, trước khi đi, Diệp Ngưng Dao còn không quên lấy ra một cái giẻ lau che giỏ trúc, sau đó cùng với Phó Thập Đông một trước một sau lần lượt xuống núi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");