(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Thập Đông bực bội gãi gãi đầu, sợ cô không nhận bánh bao, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tiền.
Một lần nữa ăn bánh bao thịt mà cô ngày đêm nhớ mong, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy khắp toàn thân cô đều thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng cố gắng nhờ người khác giúp làm bánh bao, nhưng không ai làm ngon bằng Phó Thập Đông cả.
Cô đã ăn hết hai trong số sáu chiếc bánh bao, nhưng trước khi cô ăn đến chiếc thứ ba, ai đó đã gõ cửa sân “phanh phanh phanh”.
Cô còn chưa ra mở cửa, cũng chưa kịp nói chuyện đã bị Tiền Linh kéo ra ngoài, cô ấy gấp gáp nói, “Ngưng Dao, cô nhanh đi theo tôi! Mạc Tiểu Thanh vì cô mà đánh nhau với Mạnh Nghênh Oánh rồi!”
“Tôi đi lấy chút đồ, cô ở chỗ này chờ tôi.” Diệp Ngưng Dao cau mày, vội vàng trở về nhà.
Khi bọn họ đến cánh đồng, khu vực xung quanh hai bên bờ ruộng đã đứng đầy người.
“Nữ thanh niên trí thức tới từ thành phố này chẳng có gì tốt đẹp cả. Một người từ bên ngoài tới cũng dám bắt nạt người địa phương của chúng ta, phải cho cô ta biết mặt! “
“Còn không phải sao, đây là bạn bè của hồ ly tinh kia, người nhà họ Mạnh sao có thể cho bọn họ sắc mặt tốt được.”
“Hồ ly tinh nên bị đuổi ra ngoài, đáng đánh lắm!”
“Đuổi bọn họ ra ngoài rồi đánh một trận nhớ đời đi!”
Mọi người tôi một câu anh một câu, bàn luận vô cùng náo nhiệt, khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao đi tới, đôi mắt của mọi người đều sáng lên, cả đám đều nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một kẻ ác độc chuyên quyến rũ đối tượng của người khác.
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Ngưng Dao xuyên qua đám đông, lạnh lùng đi đến chỗ Mạc Tiểu Thanh, nói: “Cô thế nào rồi? Có bị thương hay không?”
“Đừng lo lắng cho tôi, tôi không sao.”
Lúc này, sắc mặt của Mạc Tiểu Thanh và Mạnh Nghênh Oánh đều tối sầm, cả hai trừng mắt nhìn nhau không nhượng bộ, cảnh tượng giống như hai con gà trống sắp lao vào đánh nhau.
Giang Hoài kéo Mạnh Nghênh Oánh đến bên cạnh mình, vẻ mặt căng thẳng, nhất thời không nói chuyện, khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao, trong đôi mắt mệt mỏi hiện lên một tia áy náy.
Nhìn thấy người mình chờ đợi cuối cùng cũng đến, Mạnh Nghênh Oánh cố nén ra vài giọt nước mắt, cao giọng trách mắng: “Thanh niên trí thức Diệp, có phải cô hơi quá đáng rồi không? Cô đã nói dối trước mặt Mạc Tiểu Thanh đúng không?”
Diệp Ngưng Dao suýt chút nữa bị câu nói trả đũa này của cô ta làm cho buồn cười, cô trào phúng nhìn bọn họ, “Hiện tại mấy người vừa ăn cướp vừa la làng hay sao?”
Cảm giác được lực mà Giang Hoài nắm cổ tay cô ta dần dần tăng lên, Mạnh Nghênh Oánh tức giận dùng sức hất ra.
Cô ta ưỡn ngực đón lấy ánh mắt của Diệp Ngưng Dao, cố ý cao giọng nói: “Cô cho rằng đuổi theo Giang Hoài đến đây thì anh ấy sẽ thích cô hay sao? Chúng tôi sắp kết hôn rồi, tôi khuyên cô nên từ bỏ suy nghĩ của mình đi, đừng dụ dỗ đối tượng của người ta nữa.”
Vẻ tự tin đó dường như là đối phương đã thực sự cướp mất người đàn ông của cô ta không bằng.
Trước đây chỉ là tin đồn vớ vẩn, nhưng bây giờ hai bên đã đích thân xác nhận những tin đồn đó, tất cả mọi người đều xôn xao.
Tất cả các cô gái và con dâu trong làng đều nhìn về phía Diệp Ngưng Dao với sự căm ghét, trong khi những người đàn ông thầm ghen tị với diễm phúc của Giang Hoài.
“Lời này có ý gì? Tốt nhất là cô nên giải thích rõ ràng đi?” Diệp Ngưng Dao hơi hơi nhướng mày, âm thầm bội phục thủ đoạn của Mạnh Nghênh Oánh và lời lẽ không chê vào đâu được của cô ta.
Thảo nào nguyên chủ tốt bụng không phải là đối thủ của cô ta, có đôi khi người không biết xấu hổ thì sẽ là người bất khả chiến bại.
“Rốt cuộc em muốn làm gì hả, em gây chuyện đủ chưa?” Giang Hoài xoay người muốn một lần nữa ôm lấy Mạnh Nghênh Oánh, giữa lông mày hiện lên một tia tức giận.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");