Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 51




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Điền Quảng Bình nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, sau đó bị bộ dáng của anh dọa đến nỗi bờ môi khẽ run, trong lòng thầm nguyền rủa nắm đấm của con sói con này quá mạnh. Không ngừng hối hận vì đã lỡ đụng vào ôn thần.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn ta vẫn kiên trì đến cùng vì thể diện, “Sao vậy? Anh bị cô ta hấp dẫn đúng không? Cho dù người phụ nữ đó là một người đê tiện, Phó Thập Đông anh cũng không xứng với cô ta!”

Vừa dứt lời, một nắm đấm đánh mạnh vào sống mũi của hắn, máu từ hai lỗ mũi chảy xuống, Điền Quảng Bình đau đớn cong người không dám động nữa.

Diệp Ngưng Dao sợ nếu cứ để bọn họ tiếp tục đánh nhau thì Phó Thập Đông sẽ gặp rắc rối, vì vậy cô vội vàng chạy đến ngăn cản anh.

Cô bước lên một bước đứng trước mặt Phó Thập Đông, tức giận hét vào mặt bọn họ: “Mấy người đang làm gì vậy? Các người đang cùng nhau bắt nạt người khác à?”

Điền Quảng Bình và Chu Thiết Quân đang được nâng lên đều sửng sốt, đặc biệt là Điền Quảng Bình, hắn ta không thể tưởng tượng được mà run rẩy bàn tay, chỉ vào cái mũi đỏ bừng đang chảy máu của mình, “Tôi bị anh ta đánh thành ra thế này mà cô còn bảo bọn tôi hùa nhau bắt nạt người khác á, cô bị mù hay sao vậy?! “

“Anh nói bậy, ai biết được có phải là do anh bị ngã nên mới bị như vậy hay không?” Diệp Ngưng Dao bao che đem Phó Thập Đông bảo vệ ở đằng sau, dáng vẻ cực kì kiên quyết.

Lớn đến như vậy mà đây là lần đầu tiên được một người phụ nữ bảo vệ, Phó Thập Đông ngửi thấy mùi hương hoa quen thuộc, khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp.

“Người đàn bà không nói lí lẽ này, có phải cô muốn ăn đòn hay không!” Điền Quang Bình bịt mũi, mỗi khi nói một chữ mũi đều đau đến tê dại, hắn ta hướng đến phía Chu Thiết Quân bên cạnh mắng: “Nói cho cô ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.”

Chu Thiết Quân vô tội tự dưng bị liên lụy, khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy rối rắm, một trong hai người đánh nhau rất tàn nhẫn, còn người kia luôn cho hắn ăn ngon, nếu có thể thì hắn cũng không muốn đắc tội với ai cả.

Cuối cùng, Chu Thiết Quân liền nhìn về phía Phó Thập Đông, bởi vì sợ hãi trước ánh mắt đe dọa của anh, rốt cuộc hắn do dự nói: “Vừa rồi tôi không nhìn rõ…tôi… tôi không biết.”

Điền Quảng Bình không ngờ rằng Chu Thiết Quân sẽ phản bội mình, hắn ta bịt mũi đẩy người của Chu Thiết Quân ra, lớn tiếng chửi rủa: “Chu Thiết Quân, cậu là cái đồ hèn nhát!”

“Anh Điền, sao anh lại ăn nói khó nghe như vậy, cũng không thể trách anh Đông Tử mà.” Chu Thiết Quân nhún vai để né tránh ánh mắt của đối phương, tự giác đứng sang một hàng với hai người Diệp Ngưng Dao.

Cục diện nhanh chóng chuyển cảnh thành ba chọi một, Điền Quảng Bình bị cô lập, hắn ta bất lực lảm nhảm một hồi, cuối cùng chỉ vào ba người bọn họ và nói một cách tàn nhẫn, “Được, rất tốt, mấy người chờ đấy cho tôi!”

Nói xong, sợ Phó Thập Đông lại lần nữa trở mặt, Điền Quảng Bình chịu đựng cơn đau thất tha thất thểu rời khỏi rừng cây.

“Anh Đông Tử, tôi có việc nên đi trước đây.” Trên mặt Chu Thiết Quân mang theo nụ cười, vừa nói vừa đuổi theo hướng của Điền Quảng Bình.

Diệp Ngưng Dao nghĩ thầm: Để sau này có đồ ăn ngon, không biết bây giờ đi dỗ người ta có muộn không nữa!

Cho đến khi rừng cây trở lại yên tĩnh như thường, Diệp Ngưng Dao mới quay đầu lại, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ lo lắng: “Liệu người đàn ông kia có báo thù anh hay không?”

“Sẽ không.” Thấy cô quan tâm mình như vậy, tai Phó Thập Đông đỏ lên, hận không thể véo chính mình hai cái xem có phải mình đang nằm mơ không.

Bọn họ đã không nói một lời nào với nhau trong mười ba ngày sáu giờ.

“Thật sự không có việc gì chứ?” Diệp Ngưng Dao không muốn vì mình mà gây rắc rối cho Phó Thập Đông.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.