(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đúng vậy.” Diệp Ngưng Dao gật gật đầu nói: “Chuyện này cô đừng vội nói cho người khác biết, tôi muốn xem Mạnh Nghênh Oánh đang giở trò xấu xa gì?”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Thanh đỏ bừng vì tức giận, trong lòng Diệp Ngưng Dao cảm thấy ấm áp, vỗ vỗ bả vai an ủi cô ấy: “Ruồi thường hay thích đậu vào bãi phân mà, bọn họ vừa vặn là một đôi trời sinh, đừng tức giận, ở đây có cháo hoa đào rất ngon, cô có muốn ăn thử không?”
Nghe thấy có cái ăn, hai mắt Mạc Tiểu Thanh sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Tôi mới vừa ăn một nửa chén cơm liền chạy ra ngoài, mau lấy ra để tôi thử xem đồ cô tự làm có ngon như của Phó Thập Đông không? “
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Diệp Ngưng Dao lập tức trầm xuống, “Đừng nhắc tới anh ta nữa, về sau tôi cùng anh ta không có quan hệ gì.”
“Cô làm sao vậy?” Mạc Tiểu Thanh mở to hai mắt, trên mặt toàn là dấu hỏi chấm, lập tức bật chế độ hóng chuyện, hỏi: “Không phải trước đó quan hệ giữa hai người vẫn tốt sao? Anh ta còn làm bánh bao thịt cho cô ăn mà.”
“Cô cũng không được nhắc tới bánh bao!” Diệp Ngưng Dao vô thức nuốt nước miếng.
Ô ô ô ~ Cô thực sự muốn ăn bánh bao thịt!
Không có kỹ năng nấu ăn của Phó Thập Đông, mỗi ngày cô ăn thứ gì cũng cảm thấy như nhai sáp, đôi khi cô thực sự muốn xuống nước để qua nhờ vả anh giúp mình nấu một bữa ăn ngon, nhưng đắn đo mãi vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để mờ lời…
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Mạc Tiểu Thanh cho rằng cô bị tổn thương tình cảm nên vội ngậm chặt miệng không hỏi thêm câu nào, tự động xếp Phó Thập Đông vào loại đàn ông tồi.
Đặt hai bát cháo hoa đào lấy từ trong bếp lên bàn trên giường đất, Diệp Ngưng Dao đưa cho cô ấy một cái thìa, ân cần dặn dò: “Sắc mặt của cô không được tốt lắm, cháo này vừa vặn thích hợp với cô, ăn đi cẩn thận kẻo nóng.”
Mạc Tiểu Thanh cầm thìa, nhướng mày, nhất thời đau lòng nói: “Không biết gần đây có chuyện gì nữa? Trên mặt tôi nổi rất nhiều mụn, may mắn là còn chưa tìm được đối tượng để hẹn hò, nếu không tôi nhất định sẽ dọa người ta bỏ chạy mất dép.”
Diệp Ngưng Dao cẩn thận nhìn sắc mặt của cô ấy, nghiêm túc nói: “Nếu nửa tháng sau mà sắc mặt của cô không có tiến triển, tôi có biện pháp có thể trị liệu nó.”
“Thật vậy ư? Cô có bí mật gì sao? Hay có công thức gia truyền gì?” Mạc Tiểu Thanh kích động nắm lấy cổ tay cô, vui mừng khôn xiết.
Diệp Ngưng Dao chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng trả lời một cách mơ hồ: “Ừ, đại loại là như thế.”
Những thứ cô làm là duy nhất trên thế giới này, vì vậy chúng phải tương tự như những công thức bí mật được truyền lại từ tổ tiên, phải không?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Ngưng Dao như thường lệ đến văn phòng ủy ban thôn để làm việc, khi đi qua cây cầu gỗ nhỏ, cô nghe thấy âm thanh yếu ớt cầu xin và chửi rủa từ khu rừng bên cạnh.
Cô tò mò bước tới, không ngờ lại nghe thấy tên của chính mình trong miệng đối phương.
“Diệp Ngưng Dao đó đúng là một con đàn bà chết tiệt, có phải cô ta cho anh uống canh mê hồn rồi hay không? Vậy mà anh lại vì cô ta mà đánh tôi!”
“Anh Đông Tử, anh Điền chỉ nói đùa thôi, anh đừng đánh nữa! Nắm đấm của anh mạnh như vậy, nếu như đánh chết người thì cũng không phải là trêu đùa nữa rồi!”
Diệp Ngưng Dao men theo âm thanh tiến lại gần hơn, nhìn thấy hai người đàn ông đang đánh nhau trong rừng, một người trong số họ là Phó Thập Đông, và người kia là Chu Thiết Quân, người vừa xuyên qua cô đã nhìn thấy ngày hôm đó.
Đối với người đàn ông đã đánh nhau với Phó Thập Đông, cô không biết vì anh ta có khuôn mặt lạ.
Lúc này, hai mắt Phó Thập Đông đỏ tươi, trên mặt tràn đầy sát khí: “Cậu muốn chết à!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");