Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 45




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Viện nhìn đôi giày vải trong tay, không thể tin được sẽ có một ngày mình được đi giày mới.

“Đúng rồi, chị tặng cho em đấy.” Diệp Ngưng Dao giúp cô bé cởi dây giày, sau đó để cô bé ngồi xuống băng ghế nhỏ bên cạnh thử giày.

“Em thấy đôi giày này thế nào? Có thích không?” Giày hơi to, nhưng chân trẻ em lớn rất nhanh, nếu mua lớn hơn, sang năm còn có thể tiếp tục đi.

Những ngón chân cuối cùng cũng có thể co duỗi tự do trong đôi giày, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Viện vì phấn khích mà ửng hồng, trông rất dễ thương. “Thích lắm! Cảm ơn chị Diệp.”

Lần trước khi cô bé nhận được một đống đồ hộp, bởi vì Phó Thập Đông không nói gì nên cô bé cho rằng mình có thể nhận quà từ Diệp Ngưng Dao.

Phó Viện cẩn thận sờ đôi giày mới, cảm thấy cô bé là người hạnh phúc nhất trên thế giới này!

“Anh của em đâu rồi?”

“Không biết, em không nhìn thấy anh ấy.” Phó Viện lắc đầu, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào đôi giày mới.

“Em có thể đưa cái này cho anh trai em giúp chị được không?” Diệp Ngưng Dao lấy sách tranh và bút màu từ trong túi vải ra, đặt sang một bên, “Đây là quà tặng cho nhóc ấy.”

“Chị Diệp, làm sao chị biết anh trai em thích vẽ tranh?” Đáng tiếc là nhà không có tiền, cho nên anh trai cô bé luôn dùng cành cây vẽ trên mặt đất.

“Ừm…” Diệp Ngưng Dao vén mái tóc dài của cô bé ra sau tai, sau đó trầm ngâm nói, “Bởi vì chị thấy Phó Niên nhìn qua trông rất giống một người làm nghệ thuật.”

“Người làm nghệ thuật là gì hả chị?” Phó viện ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đây chính là lần đầu tiên cô bé nghe thấy từ này, cho nên rất tò mò.

Trong sách có viết, nếu như Phó Niên không gặp phải tai nạn đó, sau này nhất định sẽ trở thành một người làm nghệ thuật. Còn đối với việc định nghĩa chính xác người làm nghệ thuật là gì ư?

Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, không biết nên giải thích như thế nào với cô bé, bởi vì cô cũng không hiểu rõ lắm.

Cuối cùng, cô v.uốt ve mái tóc mềm mại của Phó viện, giả vờ trưởng thành nói: “Chờ em lớn lên thì sẽ hiểu thôi.”

Phó Viện vốn còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng vào lúc này, cửa nhà vang lên, Phó Thập Đông mặc quần áo xám xịt đã quay trở lại.

Khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao, anh siết chặt ngón tay một cách mất tự nhiên, tránh né ánh mắt nhìn chăm chú của cô.

“Chú, chú mau nhìn xem! Đây là đôi giày mới mà chị Diệp đã tặng cho cháu đấy!” Phó Viện đeo đôi giày vải chạy chậm xung quanh người anh, sự vui sướng thể hiện hết ra bên ngoài.

Theo giọng nói của cô bé, Phó Thập Đông cúi đầu nhìn xuống, đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng, đôi lông mày rậm của anh cau chặt.

Bởi vì quá kích động, cho nên Phó Viện không để ý đến cảm xúc của anh, cô bé còn đưa tay chỉ vào hộp bút màu và cuốn sổ vẽ tranh ở bên cạnh, “Đó là thứ mà chị Diệp đã mua cho anh trai!”

Phó Thập Đông nhìn chúng, rồi nhìn đôi giày cũ của Phó Viện đã được thay thế bằng giày vải mới tinh. Có một sự tương phản mạnh mẽ giữa hai thứ. Sau một lúc im lặng, anh ngước mắt lên và nói với Diệp Ngưng Dao, “Thanh niên trí thức Diệp, chúng ta nói chuyện chút đi.”

“Được, đi thôi.” Sự không hài lòng của anh đã khiến Diệp Ngưng Dao hiểu anh muốn nói gì.

“Chờ tôi một chút, tôi lập tức trở lại ngay.” Nói xong, anh nghiêm mặt sải bước đi về phía nhà đất.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.