Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh không bán đứng em đúng không?” Mạnh Nghênh Oánh đối với người anh trai này rất khinh thường, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ một kiểu “anh em thâm tình”.

“Yên tâm đi, cậu ta cho rằng anh cố ý làm người khác khó xử chứ không đoán ra em.” Mạnh Nghênh Võ cầm lấy một nắm hạt dưa ở trên bàn, bắt đầu tùy ý nhấm nháp, “Nữ nhân họ Diệp kia anh đã giúp em đưa đến phía đông của thôn rồi, có phải em nên cho anh chỗ tốt gì không?”

Mạnh Nghênh Võ dùng ngón tay cái và ngón trỏ ngoắc ngoắc để đòi tiền, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

“Đây, xài tiết kiệm chút đi.” Mạnh Nghênh Oánh từ trong túi móc ra năm tệ đặt lên bàn, lại giao việc nói: “Mấy ngày nữa trong thôn chắc sẽ có tin đồn, anh phải giúp em kiểm soát tin đồn thật tốt, nhất định đừng để lửa đốt đến trên người Giang Hoài.”

“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không làm khó được anh trai của em đâu.” Mạnh Nghênh Võ đem tiền bỏ vào trong túi, trước khi đi còn không quên bốc một nắm hạt dưa, “Loại hạt dưa này ăn rất ngon, Tiểu Vĩ vẫn còn nằm viện ở trong huyện, em là người làm cô nên mua cho nó một ít đồ ăn vặt chứ nhỉ!?”

“…” Mạnh Nghênh Oánh bị da mặt dày của hắn ta làm cho tức giận, còn chưa nghe hết lời đã đuổi hắn ta ra khỏi phòng nhỏ của mình.

Trên bàn còn có một lọ sơn tra đóng hộp mà Lưu Mỹ Ngọc vừa mang đến, cô ta rất ngạc nhiên vì nữ chính trong sách lại là một người rất mưu mô, nếu Lưu Mỹ Ngọc không cho cô ta xem ảnh chụp chung thì có lẽ sẽ không dám chắc Diệp Ngưng Dao chính là nữ chính.

Nghĩ đến quả bom hẹn giờ là Diệp Ngưng Dao vẫn còn ở trong thôn, mà Giang Hoài vẫn bị ám ảnh nhớ mãi không quên người phụ nữ đó, Mạnh Nghênh Oánh tức giận đến mức vung tay hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ tan rơi xuống nền nhà, cuối cùng trong lòng cô ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Đầu thôn bên kia, Giang Hoài gõ cửa căn nhà nhỏ xiêu vẹo, trong lòng tự trách lên đến đỉnh điểm, lúc Diệp Ngưng Dao mở cửa ra, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, không đầu không đuôi nói: “Ngày mai anh sẽ viết thư cho người nhà, để chú Diệp tìm cách đưa em trở về thành phố.”

Đây là một câu thoại mà trong sách có viết, Diệp Ngưng Dao nhớ rất rõ ràng, lúc ấy nguyên chủ đối với nam chính còn chưa hết hi vọng nên trực tiếp từ chối hắn, để rồi số phận sau này rất bi thảm.

Diệp Ngưng Dao thực sự muốn gật đầu đồng ý, nhưng đáng tiếc … quỹ đạo của số phận sẽ không thể thay đổi chỉ bằng một vài lời.

Cô nhướng mày nhìn về phía Giang Hoài, giọng điệu bình thường đáp: “Nếu như anh có thể sớm thú nhận với tôi và gia đình tôi, có lẽ bây giờ đã không có chuyện gì.”

“Thật sự rất xin lỗi, Dao Dao.” Giang Hoài chưa từng nghĩ đến việc quan hệ của bọn họ sẽ bị người nhà họ Mạnh biết, hơn nữa còn biết nhanh như vậy.

“Tôi đã nói từ nay chúng ta chỉ là người xa lạ, anh chỉ cần quản cho tốt đối tượng của mình là được, nếu có một ngày cô ta nổi điên cắn loạn người, bao gồm cả anh, tôi sẽ không buông tha đâu.” Nói xong, Diệp Ngưng Dao nặng nề đóng cánh cửa gỗ lại ngay trước mặt hắn.

Nguyên chủ thê thảm như vậy, Giang Hoài căn bản không phải người vô tội, nếu như không phải hắn không rõ ràng dứt khoát, nguyên chủ căn bản sẽ không đi xuống nông thôn để hỏi cho ra lẽ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.