(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì vậy, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy cô ấy vẫn luôn miễn cưỡng cười, điều này trông có vẻ hơi đáng thương.
“Tâm trạng không tốt thì cũng không phải giả bộ vui, tôi có thể hiểu được.”
Lớp ngụy trang bị bại lộ, Mạc Tiểu Thanh rũ vai xuống, nhìn cô ấy như quả bóng xì hơi, đau lòng nhìn cô: “Dao Dao, cô có cho rằng tôi và Lâm Tử An sẽ chia tay không?”
Lên đại học phải mất bốn năm, trong bốn năm này chỉ có thể dựa vào thư từ, sao anh ấy lại tàn nhẫn như vậy?
“…” Diệp Ngưng Dao không biết phân tích tâm trạng của bọn họ như thế nào, chỉ có thể nói: “Cô nhất định phải có lòng tin với anh ấy, biết đâu sau bốn năm xa cách, quan hệ của hai người sẽ trở nên bền chặt hơn thì sao? Đừng nghĩ nhiều, tốt hơn là nên suy nghĩ về cách kiếm tiền với tôi sau này.”
“Được! Không bằng nghĩ cách kiếm tiền! Tôi muốn học thật giỏi để kiếm thật nhiều tiền!” Mạc Tiểu Thanh gật đầu thật mạnh, đồng ý với đề nghị của cô: “Nếu anh ấy dám thay lòng đổi dạ, sau này tôi sẽ tìm người tốt hơn anh ấy!”
“Nghĩ như vậy cũng đúng, nhưng cô phải cho Lâm Tử An nhiều sự tin tưởng hơn một chút. Kỳ thực anh ấy cũng khá thành thật.”
Thật ra, Mạc Tiểu Thanh cũng tin tưởng anh ấy, nhưng cô ấy không thích ứng được với việc đột ngột rời xa nhau, thấy Diệp Ngưng Dao cũng đang khen ngợi, trong lòng dường như cũng không quá vướng bận: “Được, tôi sẽ làm như lời cô nói.”
Thấy cô ấy không còn cau mày nữa, Diệp Ngưng Dao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới chú ý đến Mạc Vãn Hề đã hứa sẽ đến nhưng chưa thấy người.
“Tại sao chị họ của cô không đi cùng cô?”
“Tôi không biết, chị ấy nói có thể tự tìm được địa chỉ nhà cô.” Sau khi Mạc Tiểu Thanh thổ lộ nỗi khổ tâm của bản thân thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều, lúc này cô ấy ngẩng đầu nhìn căn nhà lớn, nhịn không được mà líu lưỡi nói: “Nhà cô cũng quá lớn rồi, mua nhà xong còn có tiền xây nhà máy không?”
Hai người đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, mỗi người đều rất rõ ràng trong việc kiếm được bao nhiêu tiền, mặc dù cô ấy đã dành dụm được rất nhiều tiền nhưng cô ấy không muốn dùng nó để mua nhà, cảm thấy cất giữ tiền trong ngân hàng là an toàn nhất.
“Còn chưa đủ, nhưng đừng vội, cứ từ từ.” Ngôi nhà này gần như đã tiêu hết toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô và Phó Thập Đông, nhưng tiền là thứ chỉ có khi tiêu mới có thể kiếm được, bây giờ vẫn chưa cải cách mở cửa nên việc thành lập nhà máy cũng không cấp bách.
Bởi vì Mạc Vãn Hề còn chưa tới, hai người muốn đi tới cửa nhà đón cô ấy, vừa nói chuyện vừa đi tới cửa, còn chưa mở cửa, cánh cửa sơn đỏ đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Chính là Mạc Vãn Hề đã đến, cô ấy đi cùng với Cao Thiên Vũ.
Diệp Ngưng Dao không mời Cao Thiên Vũ, khi cô nhìn thấy anh ta thì sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: “Tôi còn định ra ngoài đón mọi người, nhanh vào đi.”
Tính cách Mạc Tiểu Thanh thẳng thắn, thấy hai người đến với nhau, cô ấy hỏi: “Tại sao hai người lại đi cùng nhau?”
Việc này nói ra cũng tương đối phức tạp, Mạc Vãn Hề đỏ mặt và giới thiệu danh tính mới của Cao Thiên Vũ với mọi người: “Anh ấy hiện là người yêu của tôi, Tiểu Thanh, em phải có thái độ tốt hơn.”
“Cái gì? Chị cùng với anh ấy…?!”
Nghe vậy, Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh nhìn nhau thất thần, cả hai đều bị sốc.
Chuyện đó xảy ra khi nào? Chẳng phải hai người đã biết nhau hơn hai mươi năm rồi sao?
Như vậy vẫn có thể ở bên nhau sao!?
“Dao Dao, thật sự xin lỗi, chị mang anh ấy tới đây mà không hỏi ý kiến của em.” Về điểm này, Mạc Vãn Hề cũng có chút bất đắc dĩ, ai bảo ở trong nhà, cô ấy lại sợ lão gia tử nhất.
Cao Thiên Vũ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vừa nhìn thấy Diệp Ngưng Dao, tâm trạng của anh ta có chút phức tạp, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");