(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dưới sự chú ý của mọi người, nhà họ Phó cuối cùng đã lên tàu đến Bắc Kinh.
Trên đường đi, ba đứa trẻ ngồi cạnh nhau và rất tò mò về tất cả những điều mới lạ.
Đặc biệt là Miêu Miêu, con bé hoàn toàn không sợ người lạ, nhìn thấy ai con bé cũng sẽ cười toe toét, bởi vì con bé hồng hào, tròn tròn và mũm mĩm, các dì trên tàu đều thích con bé nên thường xuyên cho bánh kẹo này nọ.
Diệp Chính Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy cháu gái của mình trông như thế nào, biết ngày hôm nay bọn họ sẽ đến Bắc Kinh, ông ấy đã đặc biệt xin phép nghỉ và cùng với vợ đến nhà ga xe lửa sớm để chờ đợi.
Ở Bắc Kinh vào tháng hai, trời vẫn rất lạnh, Tiền Thục Hoa khoác trên mình chiếc áo khoác quân đội, nhìn thấy ông ấy đứng run rẩy trong gió, nhịn không được liền mắng: “Buổi sáng bảo ông mặc thêm quần áo mà ông không nghe! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tùy hứng.”
Mặc dù lạnh run bần bật nhưng trong lòng Diệp Chính Ngôn lại cảm thấy rất ấm áp, nghĩ đến việc sớm được nhìn thấy con gái, con rể và đứa cháu gái nhỏ đáng yêu kia, ông ấy không hề cảm thấy lạnh.
“Đừng nói về tôi, chỉ cần nhìn về phía lối ra vào của nhà ga, nếu như bọn họ không nhìn thấy chúng ta thì sao?” Nói đến đây, ông ấy vẫn phàn nàn: “Tôi không biết tên nhóc Ngưng Viễn đó sẽ có việc lớn gì vào đầu năm, em gái nó về đến mà nó cũng không có thời gian đi đón.”
“Ai biết được, gần đây nó có chút bí mật, ông có nghĩ nó đang hẹn hò với ai không?”
“Bà nghĩ nhiều rồi, tôi còn không biết con trai mình như thế nào hay sao, tôi thà trông cậy vào Dao Dao và Thập Đông sinh thêm mười đứa con còn hơn trông cậy vào nó.”
Lúc này có một đám đông người ở lối ra của nhà ga, mà chuyến tàu của mấy người Diệp Ngưng Dao cũng đã đến.
Tiền Thục Hoa vươn cổ nhìn xung quanh đám đông.
Trong đám đông, sự đẹp trai đẹp gái của con gái và con rể bà ấy rất dễ thấy, bà ấy dễ dàng phát hiện ra nên huých khuỷu tay vào người chồng bên cạnh: “Bọn họ ở bên kia, chúng ta đi qua giúp đi!”
Vừa dứt lời, bà ấy đã sải bước đi về phía bên kia.
Diệp Ngưng Dao cũng nhìn thấy bọn họ, cô mỉm cười và vẫy tay, lần đầu tiên có cảm giác thân thuộc với thành phố này.
Hầu hết hành lý đều ở trên người Phó Thập Đông và Phó Niên, cô ôm lấy Miêu Miêu ở trong ngực đi qua chào hỏi, khi đến chỗ Diệp Chính Ngôn, cô không quên nhẹ nhàng giới thiệu với con gái mình: “Miêu Miêu, đây là ông ngoại của con. Gọi ông ngoại đi.”
Miêu Miêu chỉ mới hơn một tuổi, cô bé tò mò nhìn Diệp Chính Ngôn với đôi mắt to chớp chớp, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô bé lại đưa ra cho Tiền Thục Hoa đang ở bên cạnh để ôm.
Điều này làm cho Tiền Thục Hoa vô cùng phấn khích, bà ấy nhanh chóng dang rộng vòng tay và ôm lấy đứa trẻ: “Miêu Miêu, bà ngoại rất nhớ cháu!”
Diệp Chính Ngôn ở bên cạnh nhìn một cách thèm thuồng và hâm mộ, ông ấy kéo vai vợ mình và cầu xin: “Bà để tôi ôm một cái. Tôi vẫn chưa nhìn thấy rõ Miêu Miêu trông như thế nào.”
Bà ấy thậm chí còn không ôm đủ, làm sao bà ấy có thể đưa đứa nhỏ cho ông ấy? Tiền Thục Hoa lườm ông ấy một cái và chỉ trích nói: “Ông không thấy con rể của ông và cháu trai cầm nhiều đồ như vậy sao? Mau đi giúp đi!”
Lần đầu tiên Diệp Chính Ngôn gặp gia đình nhà họ Phó, ông ấy sờ sờ mũi trước khi nhận ra rằng hành vi của mình thực sự là không hợp lý.
Bất đắc dĩ quay đầu nhìn những người khác, cười chào hỏi, muốn đi lấy hành lý của Phó Thập Đông.
Cha vợ đã gần sáu mươi tuổi, Phó Thập Đông làm sao có thể thực sự nhờ đối phương giúp đỡ, anh quay đi rồi nói: “Không cần đâu ạ.”
Tiền Thục Hoa bế đứa trẻ trong tay và dẫn mọi người đến ngôi nhà mới, hai căn nhà mà bọn họ mua chỉ cách nhau một con hẻm, vị trí hơi xa trung tâm thành phố.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");