(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng cũng nhìn thấy bác sĩ, trái tim đang treo lơ lửng của Phó Thập Đông đã rơi xuống một nửa, anh gật đầu và vội vàng nói: “Vợ tôi bị vỡ nước ối, bác sĩ mau xem cho cô ấy.”
“Được, có tôi ở đây, anh đi đăng ký trước đi.” Bác sĩ chậm rãi rút ống nghe ra tư vấn, Diệp Ngưng Dao hít một hơi thật sâu, tim vẫn đập “thình thịch” loạn xạ, cô nhìn Phó Thập Đông rồi ra vẻ bình tĩnh thúc giục: “Đi nhanh lên, có bác sĩ ở đây sẽ không sao đâu”
Lúc này, cổ tử cung của Diệp Ngưng Dao đã mở ra bốn ngón tay, khi Phó Thập Đông quay lại sau khi đăng ký xong thì cô đã được bác sĩ đưa vào phòng sinh.
Nhìn cánh cửa phòng sinh đóng chặt, Phó Thập Đông hối hận vì đã không thể quay lại gặp vợ sớm hơn.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, y tá đi ngang qua không nhịn được cười nói: “Sinh con sẽ phải mất một khoảng thời gian, bên kia có một cái ghế dựa, anh sang đấy ngồi một lát đi.”
Phó Thập Đông quay đầu nhìn chiếc ghế gỗ cách đó không xa và nói “Cảm ơn”, nhưng chân anh không di chuyển một chút nào như thể chúng đã mọc rễ.
Trong phòng sinh, cách một cánh cửa, Diệp Ngưng Dao nằm trên giường sinh, vẫn còn hơi choáng váng.
Bởi vì có linh lực bảo vệ, cô cũng không cảm giác được những co rút đau đớn, cô vốn tưởng rằng rất lâu mới có thể sinh, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Cả phòng chỉ có một mình cô sinh con, bên cạnh còn có hai nữ hộ sinh, cô nhìn bọn họ có phần ngượng ngùng, nhưng vẫn phải hợp tác với bọn họ, cởi bỏ quần áo nên cởi ra, điều chỉnh hô hấp theo lệnh bọn họ.
Thời gian trôi qua một giây như một phút, Phó Thập Đông đi tới đi lui ở ngoài cửa, mỗi bước đi đều không quên liếc nhìn về phía cửa.
Bây giờ đang là tháng bảy, mùa nóng nhất trong năm, lúc này bệnh viện không có quạt, không có điều hòa, thời tiết oi bức nên khi di chuyển sẽ khiến anh đổ mồ hôi khắp người.
Chưa nói đến việc còn đi đi lại lại?
Không biết là do nóng bức hay là gấp gáp, trên trán anh lấm tấm mồ hôi mỏng, từng hạt mồ hôi lăn xuống thái dương, anh cũng không có ý định lau đi.
Cho đến khi một tiếng khóc nỉ non không lớn đột nhiên vang lên, thân hình Phó Thập Đông khựng lại một chút, lập tức chuyển hướng, sải bước đi về phía cửa phòng sinh.
Cánh cửa vẫn đóng chặt, từng âm thanh nhỏ bên trong đang tác động đến trái tim anh.
Sau mười phút nữa, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Một y tá bế đứa trẻ đi ra, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp: “Người nhà của Diệp Ngưng Dao là ai?”
“Tôi đây!” Phó Thời Đông tiến lên giơ tay, nhìn thấy vẻ mặt của y tá, không nhịn được mà rùng mình một cái: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Câu đầu tiên mà hầu hết đàn ông hỏi trước cửa phòng sinh gần như giống nhau: Vợ sinh con trai hay con gái?
Rất ít người quan tâm đến việc người sinh ra con cho mình sống hay chết.
Loại người hỏi về vợ giống anh rất hiếm có, y tá không nhịn được mà tán thưởng người đàn ông trước mặt: “Yên tâm, hai mẹ con đều bình an vô sự, lát nữa anh có thể đưa cô ấy trở lại phòng bệnh sau khi quan sát trong nửa giờ.”
Vừa nói, cô ấy vừa cười vừa đưa đứa trẻ đến trước mặt Phó Thập Đông: “Chúc mừng anh, là con gái, sức khỏe tốt, cân nặng năm cân, chỉ cần sau này con được nuôi tốt thì sẽ tăng cân.”
Phó Thập Đông cúi đầu, nhìn tiểu gia hỏa yếu ớt như mèo con trước mặt, mày rậm mắt phượng tràn đầy nhu tình.
“Cám ơn bác sĩ.” Anh nín thở bế lấy đứa nhỏ, mỗi một động tác đều cẩn thận đến mức sợ xảy ra tai nạn sẽ làm đứa nhỏ bị thương.
Vì không ai có thể giúp đỡ, anh chỉ có thể ôm đứa bé vào trong ngực rồi đứng ở một nơi không có gió và đợi Diệp Ngưng Dao ra khỏi phòng sinh.
Tiểu gia hỏa nhắm mắt ngủ say ở trong lòng anh, thỉnh thoảng mấp máy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận non nớt, nhìn rất đáng yêu.
“Người nhà của Diệp Ngưng Dao, anh có thể đi vào đón người!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");