(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giờ khắc này, hắn ta chỉ muốn nhìn thấy Diệp Ngưng Dao!
Nhìn xem cô có sao không, có ổn không. Chỉ như vậy, hắn ta mới có thể tự an ủi mình rằng những gì hắn ta nhìn thấy đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Bây giờ ở làng Đại Oa, Giang Hoài là tâm điểm của những lời bàn luận của mọi người, mọi người vẫn đang đoán xem tại sao hắn ta và Mạnh Nghênh Oánh lại ly hôn.
Để không gây rắc rối cho Diệp Ngưng Dao, hắn ta không còn cách nào khác ngoài việc xách hai cân rượu đến nơi ở của thanh niên trí thức để tìm Lâm Tử An.
Bề ngoài là tìm người uống rượu, nhưng thực chất là muốn nhìn cô một cái, cho dù chỉ là nhìn từ xa cũng tốt.
Bây giờ tin tức về việc ly hôn của hắn ta đang được lan truyền trong làng, Lâm Tử An cũng biết về điều đó.
Trước đó ở Bắc Kinh anh ấy đã nghe thấy Giang Hoài gọi tên của Diệp Ngưng Dao khi hắn ta bị sốt, điều này khiến anh ấy phải suy nghĩ sâu sắc hơn về vấn đề này so với những người khác.
Trên bàn ăn chỉ có hai người bọn họ, Lâm Tử An tranh thủ uống rượu, thăm dò hỏi: “Hiện tại anh lại độc thân, tương lai anh có dự định gì không?”
“Tôi không có kế hoạch gì, đi một bước thì tính một bước.” Giang Hoài ngoài miệng thì nói cho có lệ, nhưng cả trái tim đã trôi về phía đông thôn.
Biết Lâm Tử An và Phó Thập Đông có mối quan hệ tốt, hắn ta không có ý định nói ra giấc mơ của mình chứ đừng nói đến việc bày tỏ tình cảm của bản thân với Diệp Ngưng Dao.
Bởi vì trong lòng nặng trĩu những suy nghĩ, cho nên vẻ mặt của hắn ta có chút phờ phạc, trong mắt Lâm Tử An không nhịn được mà hiện lên một tia lo lắng, luôn cảm thấy Giang Hoài ở trước mặt đã không còn là người mà anh ấy biết.
Cuối cùng đến trưa thì cũng uống được ba hiệp.
Giang Hoài ôm tâm tư không thể để ai biết nên rót rượu thật nhiều cho Lâm Tử An để anh ấy say, hắn ta bước ra khỏi chỗ dành cho thanh niên trí thức và tìm mọi cách đến nhà họ Phó.
Trong khoảng thời gian này, mọi người đều đang ăn cơm hoặc ngủ trưa ở nhà, có rất ít người trong làng.
Vì đi nhanh nên chỉ năm phút sau hắn ta đã đến trước cửa nhà họ Phó.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, Giang Hoài chỉ có thể dùng trí tưởng tượng của bản thân phác họa ra dáng vẻ của Diệp Ngưng Dao.
Lúc này trong viện có chút động tĩnh, hắn ta lập tức trốn sau một đống củi, nín thở không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Thật lâu sau, cho đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đi ra ngoài từ phía sau đống củi.
Nhưng mới vừa đi hai bước, ánh mắt liền đụng phải ánh mắt sắc bén và lãnh đạm của Diệp Ngưng Dao.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Người phụ nữ trước mặt đã béo lên, khuôn mặt trái xoan nhỏ bằng lòng bàn tay biến thành khuôn mặt tròn tròn như trứng ngỗng, Giang Hoài cười cười, sắc mặt có chút cứng ngắc: “Dao Dao, đã lâu không gặp.”
“Anh còn chưa trả lời tôi, sao anh lại trốn ở chỗ này?” Vừa rồi Diệp Ngưng Dao phát hiện gần đây có khí tức khác thường đi theo thì không ngờ lại là hắn ta.
Điều này khiến cô vô cùng kinh ngạc, người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hơi thở của hắn ta lại giống hơi thở của người khác?
Đối mặt với chất vấn như vậy, Giang Hoài không biết nên trả lời cô như thế nào, hắn ta nhìn cô chằm chằm, giống như đang nói chuyện với cô ở trong mộng thông qua người trước mặt: “Dao Dao, anh xin lỗi.”
Vô cớ xin lỗi chính mình, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy đầu óc người đàn ông này có chút không bình thường, chẳng lẽ bị nữ chính ly hôn nên chịu kí.ch thích sao?
Cho dù là tại sao thì cũng không liên quan gì đến cô.
Bây giờ hai người đã ly hôn, thay nguyên thân báo thù có thể coi là hoàn thành một nửa, điều này cũng xác nhận lời xưa nói, không phải bọn họ không muốn báo thù, mà là thời cơ chưa tới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");