(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiền Thục Hoa mỉm cười nhìn những động tác điêu luyện của anh, cảm thấy xấu hổ: “Con gái nhà này đã được nuông chiều từ nhỏ, ngày thường đã làm con vất vả rồi.”
“Không vất vả, Dao Dao hiện tại đang mang thai mới là vất vả.” Biết ngày thường bản thân không cười trông rất hung dữ, Phó Thập Đông luôn nở một nụ cười nhẹ trước mặt mẹ vợ.
Thấy anh khiêm tốn như vậy, nụ cười của Tiền Thục Hoa càng tươi hơn, trong lòng bà ấy đã bắt đầu tính toán làm cách nào để đưa hai đứa trẻ đến Bắc Kinh.
Bây giờ bụng con gái bà ấy ngày càng lớn, không có bản thân ở bên cạnh chăm sóc, bà ấy thực sự không yên tâm, nhưng bà ấy vẫn chưa bàn bạc chuyện này với người trong gia đình.
Mọi thứ chỉ có thể đợi sang năm mới rồi lại nói tiếp.
Vì Tết Nguyên Đán nên gần đây họ hàng nhà họ Diệp luôn đến thăm. Biết Diệp Ngưng Dao đã kết hôn ở nông thôn, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Nhất là khi biết chú rể không phải Giang Hoài mà là một thanh niên khác ở nông thôn, mọi người khá chỉ trích nhưng vợ chồng nhà họ Diệp lại nghĩ con rể tốt nên cũng không ai bàn tán nhiều.
Tuy nhiên, trong số này vẫn có những ngoại lệ.
Mỗi đêm giao thừa, em trai của Diệp Chính Ngôn là Diệp Chính Bình sẽ đưa theo mấy người trong gia đình đến đây để đón năm mới.
Đối với người anh em này, Tiền Thục Hoa không nói bất cứ câu nào ngay cả khi ông ta đến ăn và lấy thức ăn mang về.
Nhưng bây giờ gia đình có con rể mới, bọn họ ăn uống và không có thái độ tốt với Phó Thập Đông, điều này khiến cho Tiền Thục Hoa rất tức giận.
Ở miền bắc, sủi cảo được ăn vào bữa tối giao thừa, trước bữa ăn, Diệp Chính Ngôn phân phát cho mọi người một nắm đậu phộng, đậu phộng còn được gọi là quả trường thọ, ăn chúng trong năm mới có nghĩa là trường thọ.
Khi phát đến chỗ Phó Thập Đông, con trai của Diệp Chính Bình, Diệp Ngưng Xuyên cúi xuống và đưa tay ra, sau đó cười nói: “Anh rể, anh sẽ không thể ăn nhiều như vậy đúng không? Em sẽ giúp anh chia sẻ một chút.”
Phó Thập Đông chỉ giật mình ngẩn ra, nhưng không nói gì.
Nếu là một đứa trẻ mười tuổi, sẽ không ai chấp nhặt với anh ta, nhưng bọn họ đều là người ngoài hai mươi tuổi, so với Phó Thập Đông thì cũng không nhỏ hơn vài tuổi.
Tiền Thục Hoa bốc hỏa, thấy anh ta vô lễ như vậy, bà ấy đưa tay ra đập vào cánh tay anh ta: “Không đủ ăn thì đi xin chú mày, sao lại đi cướp của người khác? Là bởi vì Thập Đông nhà tôi dễ bắt nạt hay sao?”
Cái tát này nóng rát đến mức đau, Diệp Ngưng Xuyên vội vàng rút tay về, ấp úng nói: “Cháu sao dám bắt nạt anh ấy, cái tát này thật sự rất đau đấy ạ!”
Mẹ của anh ta, Ngô Mai Anh ở một bên đã rất đau lòng khi nhìn thấy như vậy, nhưng bà ấy chỉ dám tức giận mà không dám nói ra, vì vậy bà ấy lặng lẽ chọc chọc người đàn ông của mình, hy vọng ông ấy sẽ đứng ra bảo vệ con trai.
Đối với tính tình của chị dâu thì tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều biết, Diệp Chính Bình giả vờ không hiểu những gợi ý của vợ mình, vùi mình vào việc bóc đậu phộng mà không hé răng nói câu nào.
Thấy người đàn ông vô dụng như vậy, Ngô Mai Anh chỉ có thể dũng cảm nói: “Chị dâu, Ngưng Xuyên chỉ đùa giỡn với con rể của chị thôi, sao chị đánh nó làm gì?”
“Chị cũng chỉ đùa giỡn với nó xíu thôi, em không thấy hay sao?” Tiền Thục Hoa nhướng mắt, lạnh giọng nói, ai biết tính tình của bà ấy đều biết, đây là dấu hiệu bà ấy sắp tức giận.
Ngô Mai Anh rụt rụt bả vai không dám nói gì thêm nhưng trong lòng nhịn không được mà than thở oán giận: Là con rể nhà nghèo, sao lại bảo vệ đến như vậy?
Đợi sau này Ngưng Xuyên có tương lai, bà ấy sẽ không đến đây để chịu sự uất ức này!
“Mọi người dọn bàn đi, đến giờ dọn bữa tối rồi.” Thấy bọn họ đều đã dừng lại, Tiền Thục Hoa cũng không nói nữa, dù sao tết nhất mà làm quá lên thì cũng không đẹp mặt cho lắm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");