(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ừ.” Lâu rồi không gặp, cũng không biết nên nói gì nữa, Giang Hoài còn phải bắt chuyến tàu chiều đi Bắc Kinh, vì thế liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc gần đi không quên dặn dò hắn ta: “Mẹ anh ngoại trừ bảo tôi mang đồ ăn đến cho anh, tôi vừa đến cửa hàng bách hóa mua cho anh một chiếc áo khoác bông, tôi không biết nó có vừa không, anh ở đây cố gắng cải tạo tốt, đừng nghĩ nhiều và chúc một năm tốt lành.”
Một chiếc áo khoác bông có giá hơn mười nhân dân tệ, người ngoài muốn mang đồ cho người trong tù phải được kiểm tra trước khi được gửi vào. Dù chưa nhìn thấy hành lý nhưng Mạnh Nghênh Võ vẫn cảm động: “Cảm ơn cậu vì vẫn còn nghĩ về tôi.”
Thực ra, Giang Hoài làm điều này chỉ để trả ơn cho Phan Quế Phân, cho dù những thành viên khác của nhà họ Mạnh có như thế nào, Phan Quế Phân vẫn đối xử tốt với hắn ta, chuyến đi này hắn ta coi như là đang báo đáp cho bà ấy, bước tiếp theo là ly hôn với Mạnh Nghênh Oánh.
“Không sao đâu, tôi chỉ không muốn nhìn thấy mẹ anh buồn.”
Câu nói này làm cho Mạnh Nghênh Võ xấu hổ, thấy hắn ta muốn rời đi liền đứng dậy ngăn lại: “Giang Hoài, chờ một chút!”
Động tác Giang Hoài dừng lại, nghiêng đầu, chờ hắn ta nhờ mình truyền đạt chút ý gì đó.
Mạnh Nghênh Võ nhìn hắn, do dự một lúc rồi nói ra sự thật: “Thực ra, chuyện giữa cậu và Mạnh Nghênh Oánh là do em ấy ra lệnh cho tôi, và … lần mang thai và sảy thai lần trước của em ấy cũng là giả, là nói dối cậu….”
Mạnh Nghênh Oánh đã nhẫn tâm như vậy, hắn ta cũng sẽ không giúp che giấu, nếu không phải vì nhìn đến mặt mũi của cha mẹ ở nhà, hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha cô ta như bây giờ!
“Anh nói cái gì?” Giang Hoài sững người, siết chặt nắm tay cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh nói lại lần nữa, tôi nghe không rõ.”
Không ai có thể tiếp nhận loại lừa gạt như này, hắn ta chỉ cảm thấy đầu ong ong, cho dù đối phương có lặp lại lần nữa, hắn cũng chỉ nhìn hắn ta mở miệng đóng miệng, nghe không rõ.
“Không thể không thừa nhận em gái của tôi là một người tàn nhẫn, chỉ có thể nói, bị em ấy nhìn trúng thì cậu thật sự là xui xẻo.”
Bởi vì tức giận, trên trán Giang Hoài nổi gân xanh, lại nhìn về phía Mạnh Nghênh Võ như muốn ăn thịt người, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta như vậy, Mạnh Nghênh Võ áy náy lùi lại một bước, cười lạnh một tiếng nói: “Về chuyện đó, những gì nên nói tôi đều đã nói hết, trên đường cậu về cẩn thận một chút, tôi đi vào trước.”
Nếu không phải cảnh sát có mặt, hắn ta thật sự sợ tiểu tử này sẽ ra tay đánh hắn ta.
Đờ đẫn nhìn hắn ta rời đi, Giang Hoài không nhớ rõ bản thân làm sao ra khỏi phòng gặp mặt, khi hắn ta hoàn hồn lại thì đã đứng trên đường phố hứng gió lạnh.
Nhìn thành phố xa lạ này, hắn ta mỉm cười một cách thê lương.
Hóa ra tất cả những gì hắn ta trải qua chỉ là lừa dối, còn hắn ta là một trò đùa!
Vào đêm giao thừa, có tuyết rơi nhẹ trên bầu trời.
Có rất ít người đi bộ trên đường phố, những đứa trẻ mới hai, ba tuổi đang mặc quần áo mới chơi với những viên kẹo hồ lô trên tay.
Nhà nào cũng treo câu đối xuân đỏ tươi, rất có không khí vui mừng.
Vào sáng sớm Tiền Thục Hoa đã bắt đầu hấp sủi cảo, như một bức tranh về “cuộc sống thịnh vượng” trong năm mới. Phó Thập Đông đang đứng bên cạnh bà ấy để giúp đỡ, hình ảnh này trông rất hài hòa êm ấm.
“Thập Đông, đi vào nghỉ ngơi đi, nơi này không có việc gì làm.” Hiện tại Tiền Thục Hoa vô cùng hài lòng đối với người con rể này.
Anh không chỉ ngay thẳng, tốt bụng mà còn rất chăm chỉ, nấu ăn ngon, hơn hẳn so với đứa con trai vô dụng của bà ấy.
“Ở trong thôn đã hình thành thói quen nên không buồn ngủ.” Phó Thập Đông đem từng cái từng cái sủi cảo đặt vào trong nồi hấp, làn hơi nóng màu trắng phả vào mặt, che đi phần nào sự sắc bén trên mặt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");