(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Điều này khiến cô ấy cười nhạo bản thân năm xưa thật sự là sống trong phúc mà không biết hưởng.
“Nếu cô cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tôi cũng đành chịu, cô nhất định phải đưa tiền cho tôi.” Mạnh Nghênh Oánh ưỡn ngực đón nhận ánh mắt của đối phương: “Tôi không đi báo cáo thì tôi còn rất nhiều lựa chọn khác, chắc cô cũng không muốn để hai cô con gái của mình biết bọn chúng có một người cha h.iế.p d.â.m đúng không?”
Nghe cô ta nhắc tới hai đứa con gái, ánh mắt Khương Nam lập tức trở nên lạnh lùng: “Cô chưa từng hỏi qua thân phận của tôi hay sao? Xem ra không cho loại người như cô phiền toái một chút, cô sẽ không tỉnh lại đúng không?” Nói xong, hai người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào từ cửa, có một người Mạnh Nghênh Oánh nhận ra là người bán hàng trong căng tin của trường tiểu học xã, nghe nói cô ấy là em họ xa của Bùi Tùng Quốc.
Hai người phụ nữ này có thân hình cao lớn vạm vỡ, Mạnh Nghênh Oánh không nhịn được mà lui về phía sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác: “Mấy người muốn làm cái gì? Mấy người nếu dám làm cái gì, tôi sẽ kêu lên gọi người!”
“Có bản lĩnh thì gọi đi, cô là đồ hồ ly tinh!” Chị họ nhổ nước bọt xuống đất, không quên biểu hiện năng lực trước mặt Khương Nam, ai mà không biết vị trí của Bùi Tùng Quốc là do dựa vào vợ mình mới giành được, nếu cô ấy biểu hiện tốt, có lẽ cô ấy có thể tìm được một công việc tốt hơn bây giờ.
Nghĩ đến đây, cô ấy tiến lên một bước, há to mồm túm tóc Mạnh Nghênh Oánh, khiến người ta hoàn toàn mê muội, Mạnh Nghênh Oánh xoa mặt, liều mạng kêu lên: “Cứu mạng! Có người muốn giết người! Mấy người muốn làm gì?!”
Thấy vậy, hai người phụ nữ bịt miệng cô ta lại rồi đánh đập, cấu véo dã man.
Khương Nam lạnh lùng ở một bên lạnh lùng nhìn, nỗi buồn trong lòng cô ấy dâng lên, cô ấy cảm thấy bản thân không đáng giá, không khỏi tự hỏi: từ khi nào mà cô ấy lại xử lý vấn đề như một người đanh đá vậy?
Nhưng không còn cách nào, cô ấy không thể để con mình sống dưới sự dè bỉu của người khác.
Ngay cả khi cuộc hôn nhân này đã trở nên mục nát thối rữa tận gốc, cô ấy vẫn phải tiếp tục duy trì nó.
Ngay sau khi bị đánh, Mạnh Nghênh Oánh nằm cuộn tròn trên mặt đất, chỉ biết ôm đầu cầu xin sự thương xót.
“Cô nghĩ rằng Bùi Tùng Quốc đến với cô chỉ vì thèm muốn vẻ đẹp của cô hay sao? Hoặc có thể anh ta thích cô? Vậy thì cô hoàn toàn sai rồi… Anh ta chỉ muốn dùng bụng của cô để sinh con trai cho anh ta thôi.” Khương Nam nhìn xuống cô ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, nói xong cô ta xoay người rời khỏi nơi bẩn thỉu này.
Đối với người đàn ông bẩn thỉu đó, cô ấy sẽ không bao giờ chạm vào.
Lúc này, cách tỉnh thành không xa.
Giang Hoài đi những bước chân mệt mỏi đến nhà tù Tây Sơn.
Khoảnh khắc Mạnh Nghênh Võ nhìn thấy hắn, hắn ta đã rất phấn khích, râu dài che khuất khuôn mặt, hắn ta đã mất đi vẻ khí phách hăng hái ban đầu.
“Sao cậu lại tới? Còn mẹ tôi thì sao? Mạnh Nghênh Oánh đâu?”
Đối mặt với câu hỏi liên tục của hắn ta, Giang Hoài chỉ hờ hững liếc nhìn hắn ta một cái, lớn tiếng giải thích: “Mẹ anh bảo tôi qua đây mang đồ cho anh, nhưng Mạnh Nghênh Oánh không đến.”
Cả hai đều biết rõ về Mạnh Nghênh Oánh, đã đoán trước được rằng cô ta sẽ không đến, nhưng Mạnh Nghênh Võ vẫn rất tức giận, việc hắn ta bị bắt giam ít nhiều có liên quan đến cô ta, người này thật sự quá nhẫn tâm!
“Anh ở bên trong thế nào rồi? Đã quen chưa?” Bọn họ ngồi đối diện với nhau qua chiếc bàn trong phòng gặp mặt. Dù trước đó bọn họ có nhiều mâu thuẫn nhưng Giang Hoài nhìn dáng vẻ tiều tụy của hắn ta như đã già đi hơn mười tuổi, trong lòng không nhịn được mà động lòng trắc ẩn.
Mạnh Nghênh Võ gãi gãi mái tóc ngắn cũn cỡn của hắn ta, tự giễu cười nói: “Vậy đó, cố gắng cải tạo thật tốt để ra ngoài sớm.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");