Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 258




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy em gái thật sự tức giận, Diệp Ngưng Viễn xoa xoa mũi, không dám khoe khoang nữa, vội vàng xuống xe giúp đỡ.

Phó Thập Đông lấy rất nhiều đặc sản địa phương từ làng Đại Oa, hai chiếc túi rất nặng, Diệp Ngưng Viễn cầm lấy chiếc túi còn lại và tự hỏi tại sao anh lại mang những thứ nặng như vậy lên tàu.

Nghĩ đến em gái mình cũng ra tay giúp đỡ, Diệp Ngưng Viễn rất đau lòng.

“Ở Bắc Kinh cái gì cũng bán, hai người về ăn tết sao còn lấy nhiều đồ như vậy?”

“Đây là tâm ý của bọn em, đúng rồi, cha mẹ có biết bọn em trở về không?” Lúc Diệp Ngưng Dao gửi điện cũng không nhờ anh trai giấu giếm người nhà, cho nên bây giờ cô cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào.

Sau khi để đồ lên xe, Diệp Ngưng Viễn nhỏ giọng nói với cô: “Không phải em không biết tính tình của mẹ, anh không dám nói.”

Ai có thể nghĩ rằng đội trưởng Diệp không sợ trời không sợ đất lại sợ mẹ mình như vậy?

Có ký ức của nguyên thân, tình cảm của Diệp Ngưng Dao đối với cha mẹ Diệp càng phức tạp hơn, chuyện tới bây giờ chỉ có thể tiến từng bước một.

Khi lên xe, Phó Thập Đông cẩn thận đỡ cô, lúc này Diệp Ngưng Viễn mới nhận ra có điều gì đó không thích hợp.

“Dao Dao, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hay sao?”

“Không có việc gì, chúc mừng anh, anh sắp được làm bác.”

“…” Diệp Ngưng Viễn há to miệng, bị dọa đến một lúc sau mới khôi phục giọng nói: “Em mang thai sao? Mấy tháng rồi?”

Sau khi nói xong, anh ấy quay đầu lại và lén lút lườm Phó Thập Đông như thể anh đã làm ra tội ác gì ghê tởm.

“Đã hơn ba tháng rồi.” Nói đến đứa bé trong bụng, trên mặt Diệp Ngưng Dao lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Bí mật kết hôn còn chưa nói đến, hiện tại cô còn đang mang thai, nghĩ đến nữ sĩ Tiền Thục Hoa ở nhà, cổ họng Diệp Ngưng Viễn bất giác co giật, anh ấy thật muốn xách hành lí chạy nhanh về quân đội.

Có lẽ vì lương tâm cắn rứt mà chuyến đi kéo dài hơn bình thường, hơn mười phút mới đến nơi.

Tòa nhà nơi gia đình nhà họ Diệp sống là ký túc xá nhân viên do nhà máy của cha Diệp cấp.

Ba phòng ngủ và một phòng khách rất rộng rãi.

Bọn họ mỗi người đều có tâm tư khác nhau, cùng xuống xe, Diệp Ngưng Viễn đi trước dẫn đường, men theo bậc thang đi lên lầu hai, nhìn cửa phòng nhà mình, anh ấy hít sâu một hơi, chậm rì rì tìm chìa khóa mở cửa ra.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, lại sắp đến Tết Nguyên Đán nên Tiền Thục Hoa đã bắt người đàn ông của mình giặt ga trải giường và chăn mền với bà ấy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ấy hét lớn: “Diệp Ngưng Viễn! Mới sáng sớm mà con đã đi đâu rồi? Có việc liền chạy đi, ai quản con?!”

Trước mặt em rể lại bị mẹ nói như vậy, Diệp Ngưng Viễn cố gắng ho một tiếng, mạnh dạn cao giọng nói: “Cha mẹ, Dao Dao đã trở về! Mọi người nhanh ra đón!”

Nói xong anh ấy chạy tới tủ sách bên cạnh lấy ra mấy viên thuốc trợ tim chuẩn bị cho mẹ trước.

“Con nói cái gì? Dao Dao đã trở lại rồi sao?!” Tiền Thục Hoa lập tức bỏ ga trải giường trong tay xuống, chạy ra khỏi phòng ngủ.

Điều đầu tiên đập vào mắt là Diệp Ngưng Dao mũm mĩm, không phải cô tăng cân nhiều mà là cô đã ăn mặc quá nhiều và đang mang thai khiến cô trông mập lên.

“Dao Dao, sao con về mà không nói trước với mẹ?” Tiền Thục Hoa vừa nhìn thấy con gái, nước mắt lưng tròng, vội vàng đi vài bước ôm lấy cô, cẩn thận nhìn cô đánh giá một lần từ đầu đến cuối.

Lần đầu tiên cảm nhận được loại tình mẫu tử mạnh mẽ này, Diệp Ngưng Dao có chút không hiểu, tay chân luống cuống, thân người cô căng thẳng, nhẹ giọng gọi một tiếng “Mẹ…”

“Đi tàu mệt sao? Nhanh vào trong nghỉ ngơi một lát đi.” Sự chú ý của Tiền Thục Hoa dồn vào con gái, hơn nữa Diệp Ngưng Viễn đang chặn nên không thấy Phó Thập Đông đứng ở cửa: “Lão Diệp! Ông đang làm gì vậy? Nhanh ra đây, con gái của chúng ta đã trở lại!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.