(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này, trong huyện thành.
Bùi Tùng Quốc đạp chiếc xe đạp của anh ta trở về từ làng Đại Oa, do dự một lúc lâu trước tòa nhà của chính mình trước khi anh ta dám đi lên lầu.
Mở cửa ra, Khương Nam đang ngồi trên sô pha cười như không cười nhìn chằm chằm anh ta.
“Như thế nào? Anh đã nói rõ với người tình nhỏ của mình chưa?”
“Người tình nhỏ cái gì? Đừng nói nhảm nữa.” Trong mắt Bùi Tùng Quốc thoáng qua một tia lương tâm cắn rứt, anh ta cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của vợ mình.
“Không phải người tình nhỏ, vậy anh và người phụ nữ họ Mạnh kia có quan hệ gì?” Khương Nam tức giận vì sự ngụy biện của anh ta, nếu không phải vì hai đứa con gái còn quá nhỏ, cô ấy sẽ không bao giờ lựa chọn bỏ qua như vậy.
“Tôi đã nói với anh để sa thải cô ấy, anh có sa thải cô ấy không?”
Nghĩ đến những điều khoản không thương lượng được vừa rồi ở làng Đại Oa, Bùi Tùng Quốc cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, hiện tại vợ anh ta lại gây áp lực với anh ta, khiến anh ta càng đau đầu hơn: “Anh thực sự không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy đang làm rất tốt, sa thải cô ấy nhất định phải có lý do chính đáng.”
“Quan hệ của hai người chính là lý do, họ Bùi, đừng tưởng rằng không thừa nhận là tôi sẽ không quản được các người, chức hiệu trưởng là nhà họ Khương giao cho anh, tôi có thể đưa anh lên thì cũng có thể kéo anh xuống. Anh tự mình giải quyết cho tốt.”
Lời nói nhẹ nhàng của Khương Nam rất đáng sợ, Bùi Tùng Quốc lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng tiếp nhận: “Không phải anh không làm gì, mà là người phụ nữ đó đã uy hiếp anh. Cô ta nói nếu dám sa thải cô ta, cô ta sẽ đi Ủy ban Cách mạng báo cáo anh, cô ta yêu cầu anh bồi thường hai nghìn đồng nhân dân tệ cho tổn thất tinh thần.”
Thời buổi này, hai nghìn tệ là một khoản tiền lớn, cho dù là nhà bọn họ có cũng không thể vô cớ đưa cho người ngoài.
“Ha ha ha… Anh còn có ngày gặp họa sao?” Khương Nam cười lạnh một tiếng, trong lòng cảm thấy chua xót.
Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Tùng Quốc quậy phá bên ngoài, lúc đầu cô cũng khóc lóc ầm ĩ, cảm thấy bản thân là một cô gái kiêu hãnh gả thấp nên đã kết hôn với anh ta, một chàng trai nghèo ở nông thôn, đã không quý trọng thì thôi lại còn đi ra ngoài làm loạn.
Đau buồn hơn bất kỳ loại cảm xúc nào khác.
Nhưng vì hai đứa con gái, cô ấy vẫn cố gắng chịu đựng.
Chuyện trước đã khó giải quyết, nay lại thêm chuyện mới, chung quy là vô cùng tuyệt vọng.
Bùi Tùng Quốc nhướng mày đi tới trước mặt cô ấy, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Khương Nam, anh yêu em, nhưng mẹ anh mỗi ngày đều có tâm bệnh, em sẽ không có con trai với anh, em muốn anh phải làm gì?”
“Hai chúng ta bao nhiêu tuổi rồi? Nếu muốn tôi sinh con thêm lần nữa, như vậy sẽ giết tôi mất! Tôi có phải là lợn nái không? Nhà họ Bùi của anh nghèo đến mức chỉ còn lại một căn nhà tồi tàn. Tại sao anh lại muốn tôi sinh con trai?” Khương Nam tức giận đến rơi nước mắt.
Hai người yêu nhau từ thời cao trung, cả thanh xuân của cô ấy đều dành cho người đàn ông này, nói cô ấy không có chút tình cảm nào là nói dối, chính vì tình cảm mà cô ấy không nói cho gia đình mình biết những chuyện mà chồng cô đã làm.
Tuy nhiên đã đánh đổi được những gì? Chỉ là hết vết thương này đến vết thương khác.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có ngày tình cảm nhỏ nhoi ấy biến mất.
“Anh xin lỗi…” Ngoại trừ xin lỗi, Bùi Tùng Quốc không biết nói gì khác, một bên là cha mẹ, một bên là vợ, anh ta không biết làm sao.
Những ngày cuối năm, người dân trong làng bắt đầu sắm sửa hàng hóa đón năm mới. Bởi vì Diệp Ngưng Dao sẽ đưa Phó Thập Đông trở lại Bắc Kinh vào đêm giao thừa năm nay nên trước khi rời đi, bọn họ dự định mua tất cả hàng hóa năm mới cho gia đình chị dâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");