(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước mặt mọi người, Mạnh Nghênh Oánh rất bẽ mặt, nhưng cô ta vẫn phải gật đầu thừa nhận: “Không cần viết bản kiểm điểm dài năm trăm từ nữa.”
Sau đó, cô ta nghiêm khắc nói với hai đứa trẻ: “Các em về lớp đi.”
“Đợi đã! Ngày hôm qua Phó Niên và Phó Viện bị phạt đứng không có lý do. Cô có nên cho tôi một lời giải thích không?”
Nhìn thấy sự bướng bỉnh không muốn buông tha của cô, Mạnh Nghênh Oánh vô cùng tức giận và không quan tâm đến hình tượng giáo viên của cô ta: “Tôi có thể giải thích cho cô thế nào? Tôi không có lời giải thích nào ở đây hết. Nếu cô không phục thì có thể đến gặp hiệu trưởng!”
Ở thời đại này làm giáo viên cũng không phải là một việc dễ dàng, chỉ cần sơ suất một chút là dễ bị đánh, thường thì bọn họ sẽ không cứng rắn với phụ huynh học sinh, ít phụ huynh nào để ý đến việc giáo dục, điều này có hình thành sự hài hòa của thầy cô và phụ huynh.
Thật sự là hiếm thấy một cảnh tượng đối chọi gay gắt như hôm nay, một số giáo viên khác trong lớp cũng không ngồi yên được, chạy tới khuyên nhủ Diệp Ngưng Dao: “Vị phụ huynh này, cô xem tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tôi nghĩ giáo viên Mạnh cũng biết bản thân đã làm việc sơ suất, nếu cô là đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, lần này xin hãy tha thứ cho cô ấy.”
Trường tiểu học xã là trường gần làng Đại Oa, dù sao thì Phó Niên cũng sẽ tiếp tục học ở đây nên cũng phải để mặt mũi cho những giáo viên khác.
Diệp Ngưng Dao nhìn về phía giáo viên đang thuyết phục và cho đủ mặt mũi: “Ồ…. Vậy thì tôi sẽ nghe lời cô, không so đo với cô ấy nữa.”
“Tuy nhiên, qua sự việc ngày hôm nay, tôi nhận thấy trường học dù tốt đến đâu cũng có những trường hợp không tốt. Trẻ em được giáo dục bởi những người như vậy thực sự rất đáng lo ngại.”
Rõ ràng trong lời nói ám chỉ ai thì mọi người đều biết, Mạnh Nghênh Oánh cắn chặt môi, hoàn toàn mất đi lý trí: “Đã nói như vậy thì lập tức chuyển trường khác đi, học sinh như vậy tôi không dạy nổi!”
Thật ra Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi đến đây là có mục đích khác, đó là để cho Phó Niên nhảy lớp.
Tuy bình thường Phó Niên phản ứng có chút chậm chạp, nhưng cậu bé lại cực kỳ thông minh, đặc biệt là sau khi dùng linh lực sương sớm, năng lực này dần dần được bộc lộ ra.
Trước kia cho cậu bé học lớp một, ban đầu chỉ mong cậu bé dần hòa nhập với cuộc sống tập thể, nhưng giờ lại gặp phải Mạnh Nghênh Oánh không có đạo đức nhà giáo, chuyện nhảy lớp càng phải làm nhanh.
“Chuyển trường là không thể, nhưng với năng lực của cô, cô đúng thật là dạy không nổi đứa trẻ nhà chúng tôi.”
Diệp Ngưng Dao không thèm để ý đến cô ta đang tức giậm chân, dù sao thì ánh mắt của mọi người rất sắc bén, cô ta không có tu dưỡng bản thân trong việc dạy dỗ và giáo dục, cô ta không xứng làm giáo viên.
Thấy bọn họ sắp rời đi, Mạnh Nghênh Oánh cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Nếu như Phó Niên chuyển đến lớp hai, cô ta sẽ là giáo viên dạy toán ở lớp hai, cô ta sẽ đấu với nhà họ Phó đến cùng!
Từ nơi đó đi ra, Diệp Ngưng Dao đưa Phó Niên đến văn phòng hiệu trưởng, vừa hay Bùi Tùng Quốc cũng ở đó. Sau vài lời xã giao, Diệp Ngưng Dao tiết lộ mục đích của mình, nhưng Bùi Tùng Quốc cũng không biết chuyện đã xảy ra hôm qua và vừa rồi.
Nghe nói Phó Niên muốn nhảy lớp, anh ta nhướng mày đánh giá người tới, có chút không thể tin được.
Đứa nhỏ này mặc dù đã mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng căn bản không có căn cơ, mới nhập học mấy ngày đã muốn nhảy lớp sao?
“Mọi người muốn nhảy lớp đến lớp mấy?”
Dựa theo tuổi của Phó Niên, hiện tại cậu bé đã học năm thứ hai trung học cơ sở, Trang Tú Chi và Diệp Ngưng Dao nhìn nhau, lấy giọng thương lượng nói: “Chúng tôi muốn nhảy lên lớp bốn.”
“Lớp bốn sao?” Bùi Tùng Quốc không nhịn được mà kinh ngạc: “Nếu nhảy lên lớp bốn, bài kiểm tra cuối học kỳ một của lớp bốn phải làm gấp đôi, cậu bé có thể làm được không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");