Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 210




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Theo cuốn sách, chiếc vòng tay này ban đầu là một cặp và chúng có một cái tên rất hay là “Long phượng trình tường”.

Ngoài chiếc này ra, chiếc còn lại nằm trong tay bà chủ nhà Mạnh Nghênh Oánh, viên đá quý của chiếc vòng đó có màu đỏ.

Khi tách chúng ra, chúng chỉ là những chiếc vòng tay bình thường.

Nếu đặt chúng lại với nhau theo các dòng tương ứng và nhận chủ nhân bằng máu, thì chúng sẽ trở thành một pháp khí có không gian linh tuyền.

Trong truyện, nữ chính tình cờ phát hiện ra bí mật này, lừa được chiếc vòng từ tay Trần Ngọc Như, cuối cùng dựa vào đó mà giàu có.

Chậc chậc, cô rất vui khi có thể làm bất cứ điều gì khiến Mạnh Nghênh Oánh không thoải mái.

Bây giờ cô đã biết bí mật, Diệp Ngưng Dao cẩn thận giấu chiếc vòng một lần nữa.

Đồng thời, cô xác định rằng chiếc vòng tay này thực sự có liên quan đến pháp khí trong cơ thể của cô ấy.

Đời này không có bàn tay vàng, cô muốn xem nữ chính có thể làm gì để sống sung túc.

Lúc này, trên đường đến làng họ Dư, Mạnh Nghênh Oánh đột nhiên che miệng hắt hơi, trên cổ tay cô ta quả thật còn đeo một chiếc vòng bạc khác.

Vì để gặp Giang Hoài, cô ta đã đặc biệt ăn mặc xinh đẹp.

Từ sau khi kết hôn, hai người không còn ở cùng phòng nữa, hôm nay Mạnh Nghênh Oánh tới gặp hắn ta là có hai mục đích, một là muốn có con để trói buộc hắn ta, hai là cô ta muốn tiền sinh hoạt từ Giang Hoài, từ lần trước gây chuyện với Phan Quế Phân cô ta liền không bao giờ đến nhà họ Mạnh ăn tối nữa.

Cô ta không biết trồng vườn rau ở nhà, kiếm không ra tiền, số tiền dành dụm trước đây ngày càng ít.

Là một người đàn ông, Giang Hoài nên hỗ trợ cô ta, người duy nhất cô ta có thể dựa vào bây giờ chỉ có hắn ta mà thôi….

So với làng Đại Oa, làng họ Dư được bao quanh bởi những ngọn núi nên đất canh tác rất ít, tuy núi nhiều nhưng đều là núi đá, không có cây cỏ để trồng trọt.

Bởi vì giao thông không thuận tiện, thanh niên trí thức ở đây cũng khó có thể đến huyện thành một lần.

Vì nơi đây quá nghèo nên nhiều cô gái trong làng đã đi lấy chồng ở các làng khác, điều này khiến cho trong làng có rất nhiều đàn ông không có vợ.

Ngay cả một phụ nữ “biến dạng” như Mạnh Nghênh Oánh cũng sẽ thu hút nhiều người đàn ông ngắm nhìn khi cô ta đi trên đường.

“Tiểu nha đầu, cô tới thôn chúng tôi tìm ai? Để anh trai dẫn đường cho.”

Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy tiếng liền nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đen đúa cường tráng đang cười nhìn cô ta, miệng ngậm một cây cỏ, hành vi rất th.ô t.ục.

Cô ta cau mày làm như không nghe thấy, tăng nhanh tốc độ, tiếp tục đi về phía trước.

Thấy cô ta hoàn toàn không để ý đến mình, Dư Đại Dũng lập tức đi tới ngăn cô ta lại: “Đừng đi. Anh đang nói chuyện với em, sao em lại chạy?”

Nơi này chim không thèm ỉa không có ai đi qua, nhìn khung cảnh xung quanh có chút hoang vắng, Mạnh Nghênh Oánh nín thở nói: “Xin anh tránh đường, tôi tới tìm chồng của mình.”

Sợ rằng người đàn ông có thể không nghe rõ, cô ta cố tình nhấn mạnh khi phát âm từ “chồng”.

“Này, mặt cô toàn mụn như vậy sẽ có người lấy cô hay sao? Người đàn ông của cô khẩu vị rất khác người!” Dư Đại Dũng chẳng nói khoa trương, nếu thật sự bắt hắn ta ở nơi công cộng làm chuyện động trời, hắn ta cũng không dám.

Vài câu châm chọc gần như khiến Mạnh Nghênh Oánh cảm thấy choáng ngợp, trong quá khứ loại đàn ông có thực lực nhưng không có đầu óc này là người mà cô ta khinh thường nhất, nhưng cô ta sợ đối phương thật sự sẽ làm chuyện bậy bạ, cho nên cô ta chỉ có thể cắn răng ôn tồn nói: “Chồng của tôi là Giang Hoài, thanh niên trí thức ở nơi này, tôi biết đường đi tới nơi ở của thanh niên trí thức, cho nên sẽ không quấy rầy anh.”

Thường thì Giang Hoài khiêm tốn và nhã nhặn, Dư Đại Dũng đã tranh chấp với hắn vài lần, nhưng gần đây hắn ta bị mất mặt vì sự can thiệp của tên đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.