Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 201




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Do đó mới có một tay nghề như hôm nay.

Sau bữa ăn, ai cũng no nê.

Trong đêm oi ả, mỗi cử động nhỏ đều đẫm mồ hôi.

Sau khi Phó Thập Đông đưa Phó Niên đi tắm nước lạnh, anh trở về căn phòng của mình.

Không biết là do uống nhiều rượu hay do thời tiết quá nóng mà dù tắm nước lạnh xong thì người anh vẫn thấy khô nóng.

Những chiếc nhang muỗi tự chế của Diệp Ngưng Dao được thắp sáng trong phòng tối.

Mùi hương nhàn nhạt chậm rãi phảng phất trong không khí, Diệp Ngưng Dao ôm một quyển sách nằm ở trên giường, cô đã sớm ngủ say.

Phó Thập Đông đi tới và đặt cuốn sách sang một bên, sau đó cởi áo ra nằm xuống bên cạnh cô, bên ngoài tối đen như mực, nhưng dù sao anh cũng không thể ngủ được.

Một số nơi đột nhiên căng lên, có một xu hướng ngày càng tăng….

Diệp Ngưng Dao vẫn luôn chờ anh trở lại nên ngủ không được ngon lắm, cảm giác được có người trở về, cô mơ hồ mở to mi mắt, hỏi: “Anh tắm xong rồi à?”

Nói rồi cô vô thức ngả vào vòng tay người đàn ông, tựa đầu vào ngực anh, cố tìm một tư thế thoải mái để ngủ tiếp.

Mùi thơm cơ thể thoang thoảng theo động tác của cô xâm nhập vào lỗ mũi người đàn ông, Phó Thập Đông nín thở ôm cô vào lòng, thỏa mãn.

Trời nóng như vậy mà bị anh ôm vào trong lòng nên rất khó chịu, Diệp Ngưng Dao ưỡn người muốn ngăn cản anh ôm mình, nhưng đổi lại là vòng ôm càng ngày càng mạnh mẽ.

Cơn buồn ngủ dần dần biến mất, Diệp Ngưng Dao dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không thấy nóng sao?”

Dưới ánh nến, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô sáng bừng động lòng người. Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ màu đỏ anh đào của cô, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể anh ngày càng cao.

“Vợ, hiện tại chúng ta hãy tạo ra một đứa trẻ đi.”

Ý nghĩ này giống như một con ngựa hoang lao ra khỏi lồng một cách không kiểm soát.

Anh vô ý thức tiến lên, khi Diệp Ngưng Dao cảm giác được chỗ kia nóng như thiêu đốt, cả người cô lập tức tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trước đó cô đã đọc qua truyện tranh, cô biết đó là cái gì….

Hơi thở của đối phương dần dần tăng lên, ánh mắt giao nhau như dán vào nhau, Diệp Ngưng Dao vô thức nuốt nước miếng.

Ánh mắt hung hăng của người đàn ông khiến người ta hoảng sợ.

Cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng định nói gì đó, nhưng Phó Thập Đông đã cúi đầu, chặn lại tất cả những lời cô chưa kịp nói.

Diệp Ngưng Dao bị nụ hôn này làm cho sửng sốt, muốn tránh khỏi vòng vây của anh nhưng đổi lại bị anh công kích càng mạnh hơn.

Dần dần, cô giơ cánh tay mềm nhũn của mình vòng lên cổ anh, chịu đựng mọi sóng gió.

Đau đớn đến xé lòng truyền đến, cô không kìm được mà nức nở, vội cắn môi, oán hận nhìn nam nhân, trong mắt ướt át.

Đau quá! Tại sao lại đau như vậy?

Phó Thập Đông dừng lại, hôn lên mí mắt cô và nhẹ nhàng dỗ dành cô, đến khi cô gái nhỏ cảm thấy nhẹ nhõm thì mới tiếp tục.

Dưới ánh trăng, đôi chân gầy guộc trắng nõn của cô đung đưa.

Người phụ nữ đã quen hơi cắn nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng van xin: “Nhẹ tay một chút.”

Nhưng làm thế nào mà chuyện này có thể nhẹ được? Phó Thập Đông chậm lại, vùi đầu gặm nhẹ vành tai cô, tiếng thở d.ốc nặng nề vang vọng bên tai, cực kỳ gợi cảm.

Đến khi mọi chuyện xong xuôi thì trời đã nhá nhem sáng.

Diệp Ngưng Dao nằm đó, đầu nghiêng sang một bên, cô đã mất đi toàn bộ sức lực.

Người đàn ông nhìn tấm lưng tr.ắng n.õn mịn màng xinh đẹp có đường nét uyển chuyển, trong lòng còn có chút thực tủy biết vị.

Anh vươn tay v.uốt ve vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ, trong lòng có chút chột dạ: “Vợ, em còn đau không?”

Diệp Ngưng Dao yên lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong nháy mắt như tơ, sau đó liền “Bang” một cái hất cánh tay của người đàn ông ra.

Cô bĩu môi, lại nằm trên gối, nhắm chặt mắt, lười nói chuyện với anh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.