(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Là một nhân viên của Ủy ban Cách mạng thành phố, Phó Giám đốc Phùng đã xem xét tất cả những điều này, nói với hai người bọn họ: “Đi với tôi, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng xem ai đúng ai sai.”
“Giám đốc Phùng, cô ấy oan uổng cho tôi!” Mạnh Nghênh Võ còn muốn biện hộ cho bản thân vài câu, hắn ta biết nếu thật sự đi cùng thì hắn ta sẽ gặp xui xẻo.
Thấy hắn ta còn đang hấp hối giãy giụa, Lưu Vĩnh Xuân hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta: “Anh có chuyện gì nói với Ủy ban Cách mạng, anh không cảm thấy xấu hổ hay sao? Anh đã hoàn toàn khiến làng mất mặt!”
Mạnh Nghênh Võ nắm chặt tay, sững sờ không nói nên lời.
Ngay khi hắn ta chuẩn bị rời đi cùng với mấy người Lưu Vĩnh Xuân như thể cam chịu số phận của bản thân, Trần Ngọc Như im lặng nãy giờ lại đột nhiên nói: “Bí thư Đảng ủy, tôi sẽ đi cùng mọi người đến Ủy ban Cách mạng.”
Mạnh Nghênh Võ quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía cô ấy: “Cô đi làm gì?”
“Tôi là vợ của anh, tôi có quyền biết sự thật.” Trần Ngọc Như nín thở và nhìn vào mắt hắn ta không hề sợ hãi.
“Thanh niên trí thức Trần có tư cách biết, vậy thì đi theo chúng tôi.” Phó giám đốc Phùng nhìn ba người, nặng nề thở dài một hơi, dẫn đầu rời đi khỏi căn phòng.
Mạnh Nghênh Võ được một số thanh niên lực lưỡng trong làng hộ tống đi giữa đám đông, trong khi Lưu Mỹ Ngọc vội vàng thu dọn quần áo và cúi đầu đi theo Lưu Vĩnh Xuân.
Một số dân làng thích hóng chuyện cũng theo bọn họ về Ủy ban cách mạng.
Vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
“Mạnh Nghênh Võ này thật to gan, dám phạm pháp!”
“Ai biết thanh niên trí thức Lưu có nói dối hay không, mọi thứ đều không xác định.”
“Mạnh Nghênh Võ này đúng là không ra gì! Nhìn hắn ta đánh vợ, e là hắn ta cũng thường làm như vậy!”
Nhìn bọn họ rời đi, Mạc Tiểu Thanh lặng lẽ đến gần Diệp Ngưng Dao, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy hỏi: “Cô nghĩ Ngọc Như có thể làm được việc không?”
“Nếu như cô ấy có thể tàn nhẫn, như vậy thì sẽ không thành vấn đề.” Diệp Ngưng Dao nhìn bóng lưng của bọn họ đang đi xa, căn bản là không lo lắng những việc tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào.
Ngày hôm sau, Mạnh Nghênh Võ cả đêm không nhắm mắt lên chút tinh thần, nhẹ nhàng nói với Lưu Vĩnh Xuân: “Bí thư, tôi muốn gọi điện thoại cho chú tôi, anh có thể châm trước cho tôi được không?”
“Trong tình hình này tôi không thể châm trước được. Anh có biết không? Vợ của anh đã báo cáo với Ủy ban Cách mạng thành phố rằng anh đã cưỡng hiếp cô ấy và bạo hành gia đình trong một thời gian dài. Cô ấy bày tỏ ý định muốn ly hôn với anh.” Lưu Vĩnh Xuân nhìn hắn ta như một kẻ cặn bã và nói thêm: “Một lúc nữa các đồng chí công an huyện sẽ đến đưa anh đi, anh phải biết hối cải về những sai lầm mà bản thân đã gây ra.”
Bây giờ cũng không đơn giản như khi một mình Lưu Mỹ Ngọc nói rằng Mạnh Nghênh Võ đã cưỡng hiếp cô ấy. Một hai nữ thanh niên trí thức đã báo cáo hắn ta, tạo ra ảnh hưởng rất xấu, đủ để hắn ta ăn một nồi….
“Cô ta dám!” Mạnh Nghênh Võ kinh ngạc giương mắt, không nghĩ tới người bên gối sẽ báo cáo hắn ta, trong đầu hỗn loạn không thể suy nghĩ được bao nhiêu, hắn ta không hiểu tại sao Trần Ngọc Như lại tàn nhẫn như vậy?
Không phải đều nói lấy gà theo gà lấy chó theo chó sao? Ly hôn với hắn ta thì cô ấy có thể sống tốt sao? Mơ đi!
“Tôi không cưỡng hiếp cô ấy. Lúc trước tôi và cô ấy là tự do yêu đương. Cô ấy muốn ly hôn tôi sẽ không đồng ý.”
Mạnh Nghênh Võ trước đây muốn ly hôn với cô ấy, nhưng bây giờ con chó cái đó dám báo cáo hắn ta, cho dù hắn ta không thể khá hơn, cô ấy cũng đừng nghĩ đến điều đó! Cho dù chết, cô ấy vẫn là hồn ma của nhà họ Mạnh!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");