(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Nghênh Oánh đã hỏi hắn ta nhiều lần, muốn biết ai đang cố tình trừng phạt hắn ta, nhưng cho đến khi Giang Hoài mang theo hành lý rời làng vào ngày 1 tháng 7, cô ta cũng không hỏi ra tại sao.
Thời tiết tháng bảy nóng như hầm lò.
Đêm đến, mọi người sẽ chạy ra sân với những chiếc quạt đuôi phụng to để hưởng bóng mát.
Trong khoảng sân nhỏ của nhà họ Phó, Phó Thập Đông và hai đứa nhỏ ngồi đọc sách dưới gốc cây hoa đào, mỗi người đều đeo một túi chống muỗi quanh eo.
Diệp Ngưng Dao đang ngồi trên ghế mây, nhìn ba người đang chăm chỉ học tập trước mặt, cô vẫn có chút không thích ứng với sự thay đổi của Phó Thập Đông.
Vài ngày trước, cô vô ý lấy ra vài cuốn sách giáo khoa từ hộp dưới giường đất, cô nghĩ chúng là được mua cho Phó Niên, nhưng không ngờ Phó Thập Đông lại muốn tự mình đọc chúng….
Trong sách có nói vài năm nữa cả nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, cô có nên đi theo học tập không?
Cảm nhận được ánh mắt kiên định của vợ, Phó Thập Đông ngẩng đầu khỏi cuốn sách với vẻ mặt hơi xấu hổ: “Sao vậy? Em muốn ăn trái cây không?”
Tháng 7 là mùa dưa hấu chín rộ, vườn rau nhà nào cũng có giàn dưa hấu.
Ăn vài miếng dưa hấu đã được làm lạnh bằng nước lạnh, như vậy sẽ đặc biệt sảng khoái trong một đêm oi bức.
“Mọi người chăm chỉ học đi, em đi cắt.” Diệp Ngưng Dao vì hỗ trợ bọn họ học tập, cô đứng lên từ trên ghế, chuẩn bị đi cắt dưa hấu.
“Em đừng động, để anh làm.” Phó Thập Đông buông bút chì trong tay xuống, anh liền đuổi theo.
Bởi vì mùa hè quá nóng, Diệp Ngưng Dao chỉ mặc một chiếc váy hoa rộng rãi lỏng lẻo.
Vòng eo thon thả trông duyên dáng hơn, một tay có thể ôm hết.
Phó Thập Đông đến gần cô, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, đột nhiên nắm lấy tay cô và siết chặt.
“Hả?” Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu, nghi hoặc nhướng mày.
“Em nghe nói chưa? Người đó đã bị chuyển đến một thôn khác.” Về phần ai có thế lực lớn như vậy, trong lòng Phó Thập Đông cũng biết, đồng thời đối với tương lai của bản thân cũng rất áp lực.
Đôi mắt đẹp của cô trợn tròn, phải mất vài giây mới nhận ra anh đang nói đến ai: “Ừm, em nghe rồi.”
Khi mới biết tin, Diệp Ngưng Dao khá hối hận, thực ra cô còn ước gì nam nữ chính trong truyện sẽ làm gì đó đối phó với cô, để cô có thể vui vẻ tát vào mặt bọn họ!
Nhìn thấy sự thờ ơ của cô, Phó Thập Đông nhướn mày, niềm vui trộm giấu giữa hai lông mày không thể kìm chế được.
Lấy quả dưa hấu ra khỏi xô và đặt lên thớt, dao cắt vài nhát, cả quả dưa được chia thành nhiều phần.
Anh lấy từ bên cạnh ra một cái bát lớn, bỏ vào trong đó hai miếng dưa hấu cùng một cái thìa, đưa cho Diệp Ngưng Dao: “Ăn đi, ăn xong về phòng đi ngủ sớm.”
Kể từ ngày cưới, người đàn ông này đã rất tinh tế và dùng mọi cách để chăm sóc cho cô.
Diệp Ngưng Dao bưng bát lớn, trong lòng ngọt ngào.
Cô gắp một miếng đưa đến bên miệng anh, hỏi: “Đã muộn rồi, anh có còn muốn đọc sách tiếp không?”
Trên thực tế, cô khá ngạc nhiên, tại sao người đàn ông này lại đột nhiên muốn học?
“Ừm, anh còn muốn xem một chút, có chút không hiểu.” Phó Thập Đông há miệng ngậm miếng dưa hấu, ngọt ngào từ cổ họng truyền đến tận đáy lòng.
“Hay là… Em xem cùng anh.” Lấy ký ức ban đầu của nguyên thân, Diệp Ngưng Dao cảm thấy cô chắc hẳn là có thể hiểu được.
“Được.”
Dưới ánh trăng lành lạnh, một người ngẩng đầu, một người cụp mắt xuống, ánh mắt hai người giao nhau, một tia tình cảm chậm rãi chảy giữa hai người…
Theo sự trở lại của mùa hè, lúa mì mùa xuân trên cánh đồng đã đến mùa thu hoạch.
Năm nay thời tiết tốt mưa thuận gió hòa, lúa mì phát triển rất tốt, để mọi người có thêm động lực, trước vụ thu hoạch lúa mì, thành phố đã đặc biệt cử một số nhân viên đến thăm các thôn bản và mang theo một đợt vật tư nông nghiệp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");