(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sẽ không có ai mà không bị loại cám dỗ này dụ dỗ, mỗi ngày ở nhà họ Mạnh đều giống như trong địa ngục, Trần Ngọc Như hận không thể lập tức quay về thành phố, nhưng liệu Mạnh Nguyên Võ có buông tha cho cô ấy không?
“Hắn ta sẽ không ly hôn với tôi.”
Lần cuối cùng cô ấy đề cập đến việc ly hôn, cô ấy đã bị đánh.
“Yên tâm, tôi sẽ để hắn ta phải ly hôn với cô, chỉ cần cô có thể tin tưởng tôi.”
Thái độ kiên quyết của Diệp Ngưng Dao khiến Trần Ngọc Như rất tự tin, cô ấy cắn môi hạ quyết tâm đánh cược: “Được! Tôi sẽ hợp tác với cô! Tôi sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện về hắn ta!”
Xuống núi, Diệp Ngưng Dao đi đến thôn bên cạnh mua gà mái già.
Để thực hiện kế hoạch thuận lợi, cô ấy đã lấy thêm hai cân rượu trắng, nhưng cô ấy không biết tửu lượng của Diệp Ngưng Viễn như thế nào?
Dù sao lần trước anh ấy và Phó Thập Đông cũng không uống quá nhiều rượu.
Hai ngày nay, ngày nào Diệp Ngưng Viễn cũng xuất quỷ nhập thần đi ra ngoài, bởi vì cần phải phân tâm chuyện của chị dâu, Diệp Ngưng Dao cũng không thèm hỏi anh ấy đi ra ngoài làm gì.
Ở phương diện nấu nướng, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể dựa vào nam nhân của mình làm, chỉ cần cô ấy chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn là được.
Phó Thập Đông thấy cô trở về với hai tay đầy đồ đạc, anh lập tức bước tới giúp đỡ: “Lần sau mấy công việc này thì để anh làm, tay của em có đau không?”
“…” Chỉ là một con gà với hai cân rượu, Diệp Ngưng Dao cảm thấy phản ứng của anh có chút khoa trương, hơn nữa cô cũng không phải đứa trẻ ba bốn tuổi, sẽ không yếu đuối đến như vậy.
“Việc gì cũng để anh làm, sau này nếu không có anh ở bên cạnh em, em phải làm sao bây giờ?”
Lời nói đùa của cô chỉ là tùy ý, Phó Thập Đông dừng lại, nâng đồ lên nhìn cô chằm chằm: “Không có nếu như, đừng mang loại chuyện này ra nói như vậy.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Diệp Ngưng Dao âm thầm thè lưỡi, cô cười áy náy nói: “Em chỉ là nói giỡn một chút thôi, anh làm sao lại nghiêm túc như vậy hả?”
Nghĩ đến giấy bảo đảm mà anh đã ký trước mặt Diệp Ngưng Viễn, Phó Thập Đông cố gắng kìm nén sự thôi thúc thú nhận và thay đổi chủ đề: “Em muốn ăn con gà này như thế nào?”
Cảm xúc vừa rồi trong mắt người đàn ông khiến cô có chút ngẩn ngơ, thấy anh không nói đến chủ đề đó nữa, Diệp Ngưng Dao trấn định lại sự hoảng hốt trong lòng, giả vờ rất tự nhiên nói: “Anh quyết định đi, em ăn như thế nào cũng được.”
Khi màn đêm buông xuống, Trang Tú Chi mang theo hai đứa trẻ và đi ngủ sau bữa tối, chỉ còn lại Diệp Ngưng Viễn và Phó Thập Đông trên bàn ăn tối, Diệp Ngưng Dao ở bên cạnh bọn họ.
Bọn họ đã uống vài ly rượu trắng, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn tỉnh táo.
Diệp Ngưng Dao một mực đợi Trang Tú Chi rời đi, cuối cùng sau khi cô ấy rời đi mới mở miệng: “Anh, em muốn hỏi anh một chuyện, không biết anh có đồng ý giúp em một tay hay không.”
Vừa nói, cô vừa rót đầy rượu vào chén rượu của đối phương, ý tứ lấy lòng rất rõ ràng.
“Làm sao vậy? Em nói cho anh biết đi.” Diệp Ngưng Viễn chỉ uống mấy chén liền cảm thấy đầu hơi đau, nhưng người vẫn tỉnh táo.
Bây giờ anh ấy đã ăn gà uống rượu, em gái anh ấy nói có việc muốn nhờ, thật là ranh ma!
“Em muốn nhờ anh gọi điện thoại về nhà, nhờ cha mẹ giúp một người trở về thành phố.” Diệp Ngưng Dao chắp tay trước ngực, thái độ rất chân thành.
Nếu anh ấy từ chối giúp đỡ, sau này cô sẽ không quan tâm anh ấy nữa!
“Cho ai? Chẳng lẽ là hắn?” Diệp Ngưng Viễn chỉ vào Phó Thập Đông với một sự tức giận đang dần dần bộc phát.
Nhà họ Diệp sẽ không bao giờ muốn một người đàn ông ăn cơm mềm!
Diệp Ngưng Dao thấy anh ấy suy nghĩ lung tung, vội cắt đứt suy nghĩ lung tung của anh ấy: “Cái gì vậy? Đương nhiên là không phải!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");