(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "
Ngày mai em không cần giúp anh đưa nước nữa.” Hai người ngồi dưới gốc cây đa lớn nghỉ ngơi, Phó Thập Đông lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi mỏng trên trán cô.
Hôm nay Diệp Ngưng Dao mặc một chiếc áo khoác cotton ngắn tay, mặc vào rất thoải mái. Cô nhướng mắt trêu đùa: “Cái gì? Không muốn gặp em nữa sao?”
“Không phải, là sợ em vất vả.” Phó Thập Đông cúi đầu nhìn cô, lông mi dày khẽ run.
Thực ra là anh ghen…
“Em không vất vả, em thích mang nước cho anh.” Bằng cách này, cô có thể ra ngoài thư giãn mà không phải đối mặt với Mạnh Nguyên Võ cả ngày, cô còn có thể rèn luyện cơ thể.
Nghe vậy khóe miệng Phó Thập Đông nhếch lên, không nhịn được mà nắm lấy tay cô: “Mấy ngày nay anh không ngủ trong phòng… Em có nhớ anh không?”
Kể từ khi Diệp Ngưng Viễn đến, mỗi tối anh ấy đều kéo anh đi chơi đánh bài, cờ nhảy hoặc tán gẫu về cuộc sống.
Anh ấy có suy nghĩ gì, ngay cả người có một chút thông minh cũng có thể hiểu.
Phải mất hai ngày Diệp Ngưng Dao mới nhận ra điều đó, cô khẽ chớp mắt với Phó Thập Đông và nói một cách chân thành: “Em nhớ anh.”
Không có anh làm chiếc gối ôm lớn, cô không quen.
“Anh cũng nhớ em.” Nếu không phải ở nơi công cộng, anh sẽ hôn cô.
“…” Đối mặt với ánh mắt nóng rực của người đàn ông, Diệp Ngưng Dao vội vàng cúi đầu xuống, làm bộ như không hiểu dụng ý trong ánh mắt đỏ rực của anh.
Sau khi từ đồng ruộng trở về, Diệp Ngưng Dao không có trực tiếp đi văn phòng ủy ban thôn, mà là đổi đường đi về hướng cầu gỗ.
Bên cạnh rừng rậm, Trang Tú Chi lại bị Mạnh Nguyên Võ chặn ở bờ sông.
Vốn dĩ cô ấy đến giặt quần áo, không ngờ vào lúc này lại gặp được hắn ta ở đây.
“Anh đang theo dõi tôi đấy à?”
Bởi vì thời tiết nóng bức, bên bờ sông chỉ có hai người bọn họ, khiến Trang Tú Chi vô thức lui về phía sau một bước, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
“Tôi nói chúng ta là người có duyên, em tin hay không?” Thân người Mạnh Nghênh Võ cao lớn, trên môi mang theo nụ cười, để người phụ nữ đặt ở dưới bóng mình.
Quần áo dưới sông đã được giặt một nửa, chiếc áo sơ mi trắng bị nước bắn tung toé áp sát vào người, làm lộ ra bộ ngực đầy đặn.
Mạnh Nguyên Võ không nhịn được mà liếc nhìn nó vài lần, tiến lên từng bước: “Em đã suy nghĩ thế nào?”
“Không nghĩ gì, mau cút khỏi đây! Bằng không tôi sẽ gọi người!” Hai tay Trang Tú Chi nắm chặt cái vồ giặt đồ, nếu như hắn ta dám lại đây, cô ấy nhất định đánh cho hắn ta một trận!
Tuy nhiên, Mạnh Nguyên Võ không coi trọng hành động tự vệ như trẻ con này. Hắn ta tiến lên hai bước và phớt lờ sự phản kháng của cô ấy, chộp lấy cái vồ và ném nó xuống đất.
“Em không thể bình tĩnh nghe lời anh được hay sao?” Vừa nói hắn ta vừa ôm chặt lấy cô ấy, định hôn cô ấy.
Ôn hương nhuyễn ngọc ấm áp khiến người ta phát cuồng.
Trang Tú Chi không ngờ hắn ta thật sự dám làm như vậy, cảm giác ghê tởm khiến cô ấy không tự chủ được mà run lên, tuyệt vọng chỉ có thể dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể nhấc đầu gối lên đũng quần…
Cơn đau ập đến, Mạnh Nguyên Võ lập tức buông tay, che lại vết thương rồi cúi xuống.
“Trang Tú Chi, mẹ nó, rượu mời cô không uống lại muốn uống rượu phạt à?!”
Trang Tú Chi thừa dịp cơ hội này, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, lập tức ôm cái chậu giặt đồ, nhanh chóng chạy trốn.
Khuôn mặt của Mạnh Nguyên Võ tái nhợt, hắn ta chỉ có thể nhìn cô ấy chạy càng lúc càng xa …
Trang Tú Chi chạy xa trăm mét cũng mới dám giảm tốc độ, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt như mưa ào ào tuôn rơi.
Ở đầu đường làng bên kia, Diệp Ngưng Dao định đến thôn bên cạnh bí mật mua một con gà để cải thiện thức ăn, nhưng với thị lực của mình cô đã nhìn thấy Trang Tú Chi từ xa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");