(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không được, hôm nay nhất định phải giải thích hiểu lầm rõ ràng.” Mục đích ban đầu của Mạnh Nghênh Oánh là khiến Giang Hoài thương hại cô ta, tăng thiện ý cho cô ta, hiện tại là cơ hội tốt, cô ta không muốn bỏ lỡ.
Diệp Ngưng Viễn cau mày không muốn dính líu ở đây, mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng: “Hiểu lầm gì? Là hiểu lầm mà cô cố ý quyến rũ Giang Hoài sao? Hay là hiểu lầm mà cô tung tin đồn rằng em gái tôi là kẻ thứ ba? Tất cả đều là tâm sinh tướng, trách không được cô lại lớn lên xấu như vậy, Giang Hoài đúng thật là có mắt như mù, cái loại đức hạnh này mà cậu còn có thể nói chuyện được.”
“Đừng tưởng hiện tại tôi không xử lý mấy người thì có thể đến đây để lên mặt. Giang Hoài, nếu cậu còn dám tới đây, cậu cũng biết tôi vô tình như thế nào rồi phải không?”
Bùm bùm nói xong lời này, anh ấy đóng “rầm” cánh cửa gỗ lại, vênh váo đi vào phòng, dáng vẻ lười biếng hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày của anh ấy.
Hai người bị cô lập bên ngoài cánh cửa gỗ trông khác hẳn.
Vì đã nhìn thấy sức tấn công từ miệng lưỡi độc địa của Diệp Ngưng Viễn, Giang Hoài đối với lời nói của anh ấy còn thấy khá tốt.
Cũng biết lời cảnh cáo của anh ấy không phải dọa người.
So với sự bình tĩnh của Giang Hoài, Mạnh Nghênh Oánh gần như bị thổi bay bởi lời nhận xét này.
Nói rằng cô ta trông xấu xí?
Anh ấy bị điên à?!
Vô thức v.uốt ve vết phát ban trên mặt, cô ta vô thức muốn gãi nó.
Giang Hoài thấy thế, vội vàng đưa tay ra ngăn cản: “Em làm sao vậy? Trầy xước sẽ để lại sẹo.”
“Anh cũng cảm thấy em xấu hay sao?” Xuyên qua mạng che mặt, Mạnh Nghênh Oánh nhìn hắn ta chằm chằm, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn ta.
Năm giây sau, cô ta chờ đợi được câu trả lời: “Không xấu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nhưng thái độ do dự của người đàn ông lại khiến cô ta muốn phát điên: “Giang Hoài, anh đúng là người nông cạn.”
Nói xong, cô ta vứt đồ trên tay xuống, quay người chạy đi, cho đến khi Giang Hoài phản ứng lại thì cô ta đã biến mất.
Chỉ trong hai ngày, hầu hết mọi người ở làng Đại Oa sẽ nói một hai lời với Diệp Ngưng Viễn khi bọn họ nhìn thấy anh ấy.
Anh ấy và Diệp Ngưng Dao có đến năm phần giống nhau, bất kể anh ấy đi đâu cũng là một anh chàng đẹp trai tuấn tú, khiến các cô gái trong thôn và các nữ thanh niên trí thức đều rất phấn khích.
Gần đây nhà họ Phó rất náo nhiệt, mọi người đều đang hỏi anh bộ đội này có bạn gái không.
Diệp Ngưng Dao biết nghề bộ đội rất được coi trọng trong thời đại này, nhưng cô rất ngạc nhiên khi anh trai mình lại nổi tiếng như vậy.
Ngày này, Mạc Tiểu Thanh cuối cùng đã thoát khỏi cái đuôi lớn Lâm Tử An, bí mật đến nhà họ Phó một mình, cũng muốn tìm hiểu về tình hình của Diệp Ngưng Viễn.
Sau khi hiểu rõ vì sao cô ấy lại tới đây, Diệp Ngưng Dao nhịn không được mà kinh ngạc: “Cô thích anh trai tôi sao? Vậy Lâm Tử An thì sao?”
Hai người ngồi ở trên giường đất, Mặc Tiểu Thanh bỏ hạt dưa trong tay xuống, vội vàng xua xua tay nói: “Không đúng không đúng, cô hiểu lầm rồi, tôi không thích anh trai của cô.”
“Ôi…” Diệp Ngưng Dao rũ bả vai xuống, không khỏi có chút thất vọng, cô hy vọng một cô gái như Mạc Tiểu Thanh có thể làm chị dâu của mình: “Vậy cô hỏi thăm anh ấy làm gì?”
“Nói cho tôi biết trước, anh ấy có đối tượng hay không?”
“Có lẽ là không, tôi cũng không rõ lắm.” Diệp Ngưng Dao chưa từng thảo luận với Diệp Ngưng Viễn về chuyện này, giống như trong kí ức của nguyên thân cũng không có đáp án.
“Nếu như không có… cô cảm thấy chị họ của tôi có thể xứng đôi với anh trai của cô không?” Đây chính là mục đích mà hôm nay Mạc Tiểu Thanh đến thăm.
Trong nhà có một người chị chăm lo cho mọi nơi, cách tốt nhất là nên gả cô ấy đi ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");