Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 163




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trang Tú Lượng và Nhị Sửng Tử đều không rõ vì sao phải đi.

Mà Chu Đại Hoa cũng không có thời gian giải thích với bọn họ quá nhiều.

Trước đó, mục đích của bà ta là lừa nhà họ Phó đến nhà bọn họ để lấy nhà họ Phó làm phòng tân hôn cho con trai, sau đó lại gả Trang Tú Chi cho những người góa vợ ở thôn bên cạnh để đổi chút tiền lễ vật.

Nhưng tất cả những điều mà bà ta suy tính đều bị Trang Tú Chi khỏe lại làm cho trở thành bọt biển hết.

Con gái lớn của bà ta từ nhỏ đã thông minh, lại còn rất có chủ kiến, cũng không phải loại người dễ chọc vào.

Nhìn bọn Chu Đại Hoa chạy trốn, người xấu hổ nhất ở đây không ai khác chính là Mạnh Nghênh Võ.

Hắn ta không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Trang Tú Chi, phát hiện mấy năm không gặp người phụ nữ này vẫn xinh đẹp như vậy: “Tú Chi, bệnh của cô mới vừa khỏi hẳn, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới được.”

“Cảm ơn anh.” Bởi vì sinh bệnh, Trang Tú Chi cũng không biết Mạnh Nghênh Võ đã trở thanh đội trưởng đội sản xuất, thấy hắn ta giúp người của nhà họ Trang đối phó với người nhà của mình, bản thân cũng cảm thấy chán ghét hắn ta.

Ở lại sẽ chỉ làm cho mình càng thêm xấu hổ, Mạnh Nghênh Võ chắp hai tay sau lưng, giận dữ mắng người chung quanh: “Các người còn ở đây xem náo nhiệt nữa ư? Tất cả mọi người mau về nhà đi!”

Tất cả mọi người vẫn còn đang sốc và chậm chạp không phục hồi tinh thần. Có điều người gây sự đã bỏ chạy, không còn gì náo nhiệt để xem, đám người ở cửa dần dần tan rã.

Lưu Nghênh Xuân vỗ vỗ bả vai Phó Thập Đông, không nói gì liền chắp tay rời đi.

Mấy người trở lại phòng, Diệp Ngưng Dao tiến lên giữ chặt tay Phó Thập Đông, ngồi xuống trầm mặc không nói.

Bàn tay thô ráp bị nắm trong bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, sự tương phản giữa đen và trắng vô cùng rõ ràng.

Rất ít khi cô chủ động tới gần như vậy, trong lòng Phó Thập Đông biết là cô đang im lặng an ủi mình.

Có điều là vợ anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Khi còn bé bị mắng là “con hoang”, anh sẽ cảm thấy những lời này như dao cắt trên người, bây giờ lớn lên, chỉ cảm thấy nó khó nghe, nhưng anh cũng sẽ không để trong lòng nữa.

Thấy hai vợ chồng son tay trong tay ân ái như vậy, Trang Tú Chi ngồi một bên mỉm cười nói với Phó Thập Đông: “Đông Tử, em có thể dẫn bọn nhỏ tránh đi một chút được không? Chị có việc muốn nói riêng với em dâu.”

Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, buông tay anh ra: “Anh đi ra ngoài trước đi, em và chị dâu nói chuyện một chút.”

“Được, anh ở bên ngoài chờ em.” Về phần hai người sẽ nói cái gì, tất nhiên là anh sẽ tò mò, nhưng Phó Thập Đông cũng không có hỏi thêm.

Anh dắt hai đứa nhỏ ra ngoài quét sân, chỉ còn lại hai người phụ nữ trong nhà nhìn nhau cười.

“Vợ của Đông Tử, chị có một thứ muốn đưa cho em, em đợi một chút.” Nhân lúc tỉnh táo thì nói, Trang Tú Chi xoay người xuống khỏi giường đất, kéo một chiếc hộp sắt nhỏ ra khỏi hai viên gạch dưới giường đất trước mặt Diệp Ngưng Dao.

Có cái gì ẩn giấu trong bức tường này?

Không lẽ là vàng bạc châu báu gì đó?

Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, tất cả sự tò mò của cô đã được khơi dậy.

Bởi vì đã để lâu ngày, nắp hộp có chút rỉ sét, Trang Tú Chi đặt nó ở trên giường đất một lúc lâu rồi mới mở nắp ra.

Thứ xuất hiện trong tầm mắt chỉ là một chiếc khăn tay màu hồng nhạt, không có thứ gì khác.

Diệp Ngưng Dao không nhịn được mà có chút thất vọng, bởi vì chênh lệch so với những gì cô tưởng tượng quá lớn: “Đây là cái gì thế ạ?”

“Đây là chiếc khăn tay mà Đông Tử đã mang theo khi chú ấy được nhặt về, chị muốn đưa nó cho chú ấy khi lớn lên, nhưng chị không nghĩ rằng bản thân sẽ phát điên trước…” Trang Tú Chi lấy chiếc khăn tay ra và cười tự giễu.

Chiếc khăn tay này mềm mại và tinh tế, có vẻ như nó đắt tiền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.