(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đừng hòng có ai đến bắt nạt được cô và người thân của cô!
“Đội trưởng Mạnh, cậu nhìn bọn họ kìa, đây là bọn họ đang không hề nể mặt cậu và Bí thư thôn!”
Hôm nay Chu Đại Hoa đi cùng với con trai và cháu trai đến, đây là đang chuẩn bị đánh nhau đây mà.
Đầu tiên là thuyết phục người khác, thuyết phục lãnh đạo thôn giúp mình đòi người.
Nếu như biện pháp đầu tiên không thể thực hiện được, vậy bà ta liền khích bác mối quan hệ giữa Phó Thập Đông và lãnh đạo thôn, nhân cơ hội này mà cướp người.
Ai có thể nghĩ đến, thì ra tâm tư của bà ta từ lâu đã sớm bị người ta phát hiện ra.
Biết Diệp Ngưng Dao có quan hệ vô cùng tốt với Bí thư thôn, Mạnh Nghênh Võ thấy Lưu Nghênh Xuân muốn mở miệng nói chuyện thì vội vàng nói: “Diệp Tri Thanh, đây là chuyện gia đình của người ta, một người vừa mới được cưới vào cửa như cô có tư cách gì để quản chuyện nhà người ta cơ chứ?”
“Anh không phải cũng đang xen vào chuyện của nhà người khác hay sao? Chồng tôi còn chưa chê tôi quản lý rộng, anh thì có tư cách gì mà nói tôi chứ.” Diệp Ngưng Dao ôm bả vai trừng mắt nhìn hắn một cái, hoàn toàn không coi hắn ta ra gì.
Lưu Nghênh Xuân biết hai người này bình thường ngoài mặt hòa thuận nhưng trong lòng lại đối chọi với nhau rất gay gắt, vừa rồi ông bị cướp lời, đối với Mạnh Nghênh Võ ông lại càng thêm sự bất mãn với hành động của hắn ta.
Nhìn thấy hắn ta bị nghẹn họng, ông cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Bị mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, Mạnh Nghênh Võ hoàn toàn đen mặt lại, chỉ có thể trút giận lên người nhà họ Trang: “Các người cuối cùng là muốn làm gì hả? Không phải là muốn đến đón người sao? Sao không làm nhanh lên!”
Phó Thập Đông từ trên ghế mây đứng dậy, anh bảo vệ Diệp Ngưng Dao ở phía sau, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ: “Năm đó lúc chị dâu tôi ngã bệnh, nhà họ Trang cũng đã cắt đứt quan hệ với chị ấy rồi, mấy năm nay quan hệ của hai nhà như thế nào? Mọi người trong thôn chúng ta đều nhìn thấy không cần tôi phải nhiều lời, bây giờ lại muốn đến đón người đó là chuyện không thể nào.”
Lúc trước nhà họ Trang làm ra loại chuyện như vậy, người biết rõ mọi chuyện thì không ai là không mắng bọn họ trái tim đã bị chó ăn mất.
Mạnh Nghênh Võ cũng rất rõ ràng, hắn ta đã từng hung hăng mắng qua, nhưng giờ phút này vẫn làm bộ hòa thuận thay cho Chu Đại Hoa, giải thích nói: “Là người thì đều từng phạm sai lầm qua, bọn họ hiện tại muốn bù đắp sai lầm để dẫn con gái và cháu ngoại về nhà chăm sóc thật tốt, sao hai người lại ngăn cản bọn họ chứ?”
“Nếu như bọn họ có lương tâm sẽ không đợi đến bây giờ mới đón chị dâu và hai đứa nhỏ về chăm sóc, họ là người của nhà họ Phó, hôm nay cho dù trời có sập thì cũng đừng hòng nghĩ đến việc đem bọn họ đi.”
Lần trước Chu Đại Hoa tới muốn dẫn người đi, Phó Thập Đông tìm người hỏi thăm, con trai út của bà ta gần đây đang nói đến chuyện hôn sự, nhà bọn họ chỉ có hai phòng, hiện tại muốn đón chị dâu và hai đứa nhỏ đi, có thể tưởng tượng mục đích sau lưng tuyệt đối không đơn giản.
Có Mạnh Nghênh Võ ủng hộ, dũng khí của Chu Đại Hoa cũng tang cáo, bà ta cố gắng tranh đấu: “Đó là con gái và cháu ruột của tôi, trên người có dòng máu của tôi, ngược lại là cậu đấy, một đứa con hoang được nhặt về! Dựa vào cái gì mà xen vào việc nhà của chúng tôi!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Trang Tú Lượng và Nhị Sửng Tử phía sau bà đều nín thở theo, không thể tin được mà nhìn chằm chằm bà.
Lần trước người dám mắng Phó Thập Đông là con hoang là bảy tám năm về trước, đến bây giờ miệng của người nọ còn hơi lệch đấy.
Trang Tú Lượng bất giác nuốt nước miếng, cảm thấy mẹ hắn ta thật sự điên rồi…
“Bà mới là dã chủng đấy!” Chồng mình bị mắng, Diệp Ngưng Dao lập tức tức giận, cô tiến lên một bước, hai tay chống nạnh, bộ dạng khéo léo thông minh hoàn toàn không giống dáng ôn nhu thường ngày.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");