Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 159




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chắc đầu Giang Tri Thanh bị lừa đá nên mới vẫn còn muốn lấy cô ta, ai mà không biết thanh danh của con gái nhà họ Mạnh ở thôn Đại Oa đã rất thối rồi, đổi lại là người khác thì ai sẽ cưới cô ta chứ?

Có điều ngại thế lực của nhà họ Mạnh ở trong thôn nên sẽ không có nói những lời thật lòng này ra.

Ăn bánh chưng vào tết Đoan Ngọ là phong tục ở đây, lá của bánh chưng là lá lau sậy do Phó Thập Đông mới hái.

Diệp Ngưng Dao vì Phó Viện và Phó Niên mà đan cho mỗi đứa một sợi dây thừng ngũ sắc, trên cổng treo chổi làm bằng vải và hồ lô giấy đầy màu sắc, không khí lễ hội tràn về.

Làm xong tất cả đồ cho bọn nhỏ, sau đó cô lại tiếp tục đi giúp Phó Thập Đông gói bánh chưng.

Những năm trước do thiếu lương thực, nhiều người sẽ tự động bỏ qua lễ hội Đoan Ngọ này.

Hai năm gần đây, cuộc sống nhà nào cũng không còn quá khó khăn như trước nữa, có nhà lại bắt đầu gói bánh chưng.

Gạo nếp có màu vàng trong suốt, được bọc lại bằng lá lau sậy màu xanh biếc, sau đó buộc chặt bằng dây thừng nhỏ, một cái bánh chưng không nhân là được rồi.

Trong nhà nhiều người, ngoại trừ Phó Thập Đông, mỗi người được chia cho hai cái bánh chưng.

Đầu năm nay đường đắt đỏ, cho nên Phó Viện cùng Phó Niên chỉ đổ một chút đường trắng vào trong chén, mỗi lần chấm một chút đều không quên từ từ thưởng thức, cho đến khi hương vị ngọt ngào trong miệng hoàn toàn biến mất thì mới ăn đến miếng thứ hai.

“Em chỉ ăn một cái thôi, cho nên cái này cho anh đấy.” Diệp Ngưng Dao đem một phần của mình bỏ vào trong chén cho Phó Thập Đông, đối với loại thức ăn như vậy thì cô cũng không thích cho lắm, bởi vì rất là dính răng.

Phó Thập Đông nhìn chằm chằm bánh chưng trong chén, trong lòng đã rộn ràng.

Nhưng anh lại lột vỏ bánh chưng ra và đẩy nó trở lại: “Em ăn đi, anh không thích ăn.”

Kết hôn với anh đã lâu như vậy, Diệp Ngưng Dao phát hiện ra anh là người ngoài lạnh bên trong nóng, nếu như trong nhà có cái gì ngon, anh đều sẽ nói anh không thích ăn.

Anh như vậy không khỏi làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Cô dùng đũa gắp bánh chưng chấm một ít đường trắng rồi đặt bên miệng anh: “Không thích ăn cũng phải ăn.”

Bị vợ đút cho ăn, Phó Thập Đông há miệng cắn một cái, trong nháy mắt bị ngọt lịm đến tận tim.

Ái muội nhẹ nhàng quanh quẩn giữa hai người, Diệp Ngưng Dao lập tức buông bánh chưng bị cắn một miếng, cố ý xem nhẹ ánh mắt cực nóng kia.

Phó Viện ngồi đối diện, vừa ăn bánh chưng vừa nhìn chú thím tương tác, cô bé nhịn không được liền nhếch khóe miệng cười trộm.

Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa “bang bang bang”, cửa gỗ bị gõ đến như rớt cửa ra ngoài, Phó Thập Đông nhíu chặt mày, buông đũa đứng lên: “Em dắt hai đứa nhỏ vào trong đi, anh đi ra ngoài xem xem có chuyện gì.”

“Được.” Diệp Ngưng Dao gật gật đầu, lại nhìn về phía Phó Viện và Phó Niên, trấn an nói: “Có lẽ là ai đó tìm chú của cháu có việc gấp, chúng ta đừng để ý đến họ, mau ăn đi.”

Nhưng hai đứa nhỏ đều thuộc loại trưởng thành sớm, tiếng gõ cửa lớn như vậy làm cho bọn họ không hẹn mà cùng buông bát đũa xuống, gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.

Ngoài phòng, Phó Thập Đông đi đến trước cửa cũng không vội vàng mở cửa, anh cầm xẻng ở bên cạnh cửa, lạnh lùng hỏi: “Là ai đấy?”

“Đông Tử, là thím đây, mau mở cửa! Còn có lãnh đạo của thôn cũng ở đây nữa.” Trên mặt Chu Đại Hoa chất đầy nụ cười giả, hận không thể làm cho Phó Thập Đông nổi giận trước mặt người ngoài.

Phó Thập Đông đứng ở trong cửa cũng không biết bên ngoài có ai, nhưng anh nghe ra chắc hẳn là không chỉ có một mình Chu Đại Hoa đến.

“Các người đến đây có chuyện gì?”

Không nghe thấy được câu nào lọt tai, Chu Đại Hoa có chút thất vọng, không thể để cho các lãnh đạo chờ đợi, bà ta chỉ có thể nói thật: “Mau mở cửa để cho chúng tôi vào nói chuyện, Bí thư thôn và đội trưởng Mạnh cũng đều đang ở đây.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.