Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 145




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôn sự của hai người vẫn không thay đổi, người nhà họ Mạnh là người vui vẻ nhất.

Nếu lúc này Giang Hoài từ hôn, vậy thì nhà họ Mạnh bọn họ sẽ bị người ta cười chết mất!

Ở phía Đông Bắc, mùa xuân rất ngắn, tuần trước có thể vẫn còn phải mặc quần len, thì tuần sau đã thay đổi thành áo tay ngắn rồi.

Cuối tuần, Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh hẹn nhau đi lên huyện để mua vải.

Trang phục mùa hè của họ cũng chỉ có vài cái, hầu hết đồ của bọn họ đều là váy, bình thường mặc nó để làm việc thì rất bất tiện.

Cô ấy muốn may hai chiếc quần dài và một chiếc quần short.

Đồng thời còn muốn làm thêm hai cái áo ngắn tay cho Phó Thập Đông, quần áo của anh, ngoại trừ vá rất nhiều ra thì cũng bị giặt đến sắp rách hết rồi.

Có đôi khi, Diệp Ngưng Dao rất sợ anh đang đi trên đường quần áo bị rách toạc ra.

Gần đây trong thôn đang truyền ra chuyện Giang Hoài và hoa khôi của thôn Mạnh Nghênh Oánh, vì để tránh hiềm nghi, cô không đến ký túc xá tìm người, mà hẹn gặp mặt Mạc Tiểu Thanh ở cửa thôn.

Sáu bảy giờ mặt trời vừa mới mọc, Diệp Ngưng Dao đứng ở cửa thôn, dáng người thướt tha tao nhã nên có rất nhiều ánh mắt của vô số người qua đường liếc nhìn.

Xe bò dừng lại bên cạnh cô, người lái xe bò là Điền lão hán trong làng.

“Đông Tử đâu? Sao cậu ta không đi với cháu thế?”

Nghe được có người nói chuyện với mình, Diệp Ngưng Dao quay đầu lễ phép gật đầu chào: “Hôm nay trong nhà có việc nên anh ấy không đi cùng cháu được ạ.”

Điền lão hán vốn còn muốn nói gì nữa, thấy ở phía xa xa có một cô gái đeo khăn lụa đỏ đi tới, ông lập tức ngậm miệng im lặng.

Không giống như trước kia, bây giờ Mạnh Nghênh Oánh khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao chỉ là cười mỉm, sau đó nhìn không chớp mắt đi tới.

Cô ngồi lên xe bò ôn nhu hỏi: “Điền lão, xe này khi nào thì xuất phát vậy ạ?”

Bất thình lình thấy cô ta lễ phép hỏi như vậy, Điền lão hán nhếch miệng cười xấu hổ: “Đợi thêm năm phút nữa, xe sẽ chạy.”

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Mạnh Nghênh Oánh bị cho là “hủy dung”, Diệp Ngưng Dao bên miệng bĩu môi cười cũng không thèm để ý đến nữa.

Lại qua hai phút, Mạc Tiểu Thanh mới vội vàng chạy tới, ở phía sau cô còn có Lâm Tử An đi theo.

“Thật ngại quá, Dao Dao, lúc ra cửa có việc nên hơi chậm trễ.”

Có việc trong miệng cô chính là Lâm Tử An ở phía sau.

Cũng không biết người đàn ông này phát điên cái gì, sáng nay đột nhiên thổ lộ muốn làm người yêu của cô.

Mạc Tiểu Thanh tuy rằng là có tính cách tùy tiện, nhưng đối với phương diện tình cảm lại vô cùng bảo thủ còn có một chút lãng mạn.

Lâm Tử An này một chút thành ý cũng không có, há mồm liền muốn cô làm người yêu của anh ta, nghĩ hay thật!

“Không sao, mau lên xe đi.” Diệp Ngưng Dao đã quen với việc bọn họ đi cùng nhau, trước khi Mạc Tiểu Thanh không nói cho cô biết sự thật, cô cũng không định hỏi thêm.

Xe bò không lớn, ngoại trừ ba người bọn họ và Mạnh Nghênh Oánh, còn có một thím Bao ở trong thôn.

Thím Bao nhìn quanh qua mấy người bọn họ, đáy mắt sáng rực lên như sắp có chuyện bát quái.

“Cô Mạnh, sao cô lại ở đây? Cái khăn đeo trên mặt còn chưa tháo xuống à?”

Cách khăn che mặt, Mạnh Nghênh Oánh không được tự nhiên đưa tay che mặt: “Vâng ạ, vẫn chưa khỏi hẳn, tôi đi lên huyện mua chút đồ cưới.”

Nói xong, cô ta giương mắt lên nhìn Diệp Ngưng Dao, giai điệu nhẹ nhàng mà nhấn mạnh, để cho mọi người ở đây đều có thể nghe rõ ràng.

“Ôi, cô và Giang Tri Thanh thật sự sẽ kết hôn sao?! Chúc mừng hai người nhé.” Lúc trước người trong thôn cá cược với nhau, thím Bao cá rằng hai người sẽ kết hôn, hiện giờ cô ấy chính miệng nói muốn kết hôn, vậy không phải là bà đã thắng rồi sao?

Cho dù bọn họ đặt cược chỉ có hai cục kẹo hoa quả, cũng đủ để cho bà ấy cảm thấy vui vẻ.

“Cám ơn thím, đến lúc đó nhớ đến nhà tôi uống rượu mừng nhé.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.