Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 144




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kể từ khi bị tạt một chậu nước bẩn, gia đình họ Trang không còn xuất hiện trong tầm nhìn của họ nữa.

Hiện tại cả thôn đều đang hào hứng thảo luận về hôn sự về hoa khôi của thôn Mạnh Nghênh Oánh và Giang Tri Thanh.

Lần trước Mạnh Nghênh Oánh bởi vì trúng độc mà phải đi thành phố khám bệnh, mấy ngày trước mới trở về.

Nhưng sau khi trở về thôn, trên mặt vẫn đeo khăn che mặt, thần bí vô cùng.

Ngày hôm qua có người vô tình nhìn thấy khuôn mặt dưới khăn che mặt, Mạnh Nghênh Oánh thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần!

Tuy rằng khuôn mặt kia bây giờ không còn sưng như trước nữa, nhưng trên đó phát ban rậm rạp nên vẫn làm cho người ta thấy sợ hãi.

Đây đâu còn là hoa khôi của làng nữa chứ? Nó gần như trở thành một trò cười của cả làng.

Những thôn dân bình thường cũng không thích nhà họ Mạnh, ai cũng mang tâm trạng vui sướng khi người khác gặp họa.

Nếu gương mặt Mạnh Nghênh Oánh sau này cũng giống như vậy, bọn họ không tin Giang Hoài còn thích cô ta.

Bởi vì việc này, mọi người ở dưới tàn cây lớn trước cửa nhà kho còn vụng trộm đánh cược vô cùng hào hứng.

Hầu hết mọi người đều chọn là sẽ kết hôn, chỉ có một vài người chọn là sẽ không kết hôn.

Nghe thấy mọi người cá cược như vậy, Giang Hoài xoa xoa mi tâm đau đớn, vốn định chia tay với Mạnh Nghênh Oánh nên chỉ có thể gác chuyện này sang một bên.

Hắn ta đã phụ một người rồi, không thể phụ thêm người thứ hai.

Mua một chai kem tuyết từ xã cung ứng và tiếp thị, hắn ta đi đến nhà họ Mạnh.

Từ khi mặt Mạnh Nghênh Oánh bị hủy, tính cách chẳng những trở nên nóng nảy dễ cáu kỉnh, hơn nữa mỗi ngày còn trốn trong phòng không ra cửa, không ai dám đi vào, cũng không ai biết cô ta đang làm gì.

Người của nhà họ Mạnh thấy Giang Hoài đến, giống như gặp được vị cứu tinh, Phan Quế Phân lập tức đi tới túm lấy tay hắn ta không buông ra.

“Giang Hoài à, trong lòng Nghênh Oánh bây giờ đang rất đau khổ, cháu nhất định phải giúp thím khuyên nhủ con bé thật tốt đấy.”

Rõ ràng khuôn mặt của cô ta đã được chữa khỏi ở bệnh viện thành phố đến bảy phần, không nghĩ tới sau khi trở về thì lại tái phát.

“Vâng ạ.”

Cửa không khóa trái, Giang Hoài đẩy cửa đi vào, trong căn phòng không lớn, Mạnh Nghênh Oánh đắp chăn bông trùm kín cả người cuộn mình ở một góc.

Hắn ngồi xuống bên cạnh mép giường, vỗ nhẹ chăn bông: “Em trốn anh lâu như vậy, có phải còn đang tức giận anh vì chuyện lần trước hay không?”

Biết được người chạm vào cô ta là Giang Hoài, chỉ nghe được âm thanh rầu rĩ từ bên trong truyền ra: “Tôi đã bị hủy dung rồi, anh còn đến đây làm gì nữa hả?”

“Chúng ta sắp kết hôn, cho dù em thật sự bị hủy dung thì cũng là vợ của anh.” Giang Hoài nhẫn nại ôn nhu nói chuyện, anh không muốn lại xảy ra tranh cãi vô nghĩa nữa.

“Tôi không cần sự thương hại của anh! Anh vẫn nên nhìn bộ dạng bây giờ của tôi trước rồi hẵng nói những lời hư tình giả ý kia đi!”

Chỉ thấy cô mạnh mẽ vén góc chăn ngồi dậy, khuôn mặt phủ đầy phát ban đỏ trong nháy mắt lộ ra trước mặt hắn.

Hô hấp của Giang Hoài chậm lại một chút, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Sao mặt em lại biến thành như vậy hả?”

“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai chứ?! Bây giờ anh còn dám kết hôn với tôi sao?” Mạnh Nghênh Oánh bĩu môi, khóc không ra nước mắt.

Các loại phương pháp đều đã thử qua, nhưng ban ở trên mặt vẫn không thuyên giảm, cô ta có thể làm sao bây giờ?

Dù sao cũng là người phụ nữ mình từng có thiện cảm, Giang Hoài ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Anh sẽ ở bên em, đừng nản lòng, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi.”

Biết rõ đây chỉ là một lời nói dối thiện ý, Mạnh Nghênh Oánh vẫn cảm động.

Cô ta ôm eo Giang Hoài rồi vùi mặt vào lồng ng.ực hắn, nghiêm túc hứa: “Sau này em sẽ không bao giờ tức giận với anh như vậy nữa, hai chúng ta sống bên nhau thật tốt nhé, được không?”

Trong đầu là một bóng dáng xinh đẹp hiện lên, Giang Hoài lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười yếu ớt: “Ừ, được.”

 

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.