Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 140




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh hy vọng là em sẽ không sợ anh.” Anh bình tĩnh nhìn cô, nghĩ đến mỗi buổi tối người phụ nữ này đều trốn tránh anh, không khỏi có sự thất vọng hơn.

Mạch suy nghĩ về vợ anh không ngừng tiếp diễn, chỉ làm cho một số sự thật càng đi xa hơn.

Diệp Ngưng Dao còn chưa kịp trả lời anh thì đã bị Phó Viện ở phía trước kéo đi: “Thím nhỏ, thím mau tới mà nhìn xem! Cháu phát hiện ở bên kia có một con thỏ nhỏ có thể bắt về làm bạn với cục cưng đấy ạ.”

“Cục cưng” là con thỏ mà lúc trước Phó Thập Đông đã đưa cho Diệp Ngưng Dao, cô vẫn không ăn mà để nuôi ở nhà, hiện tại là thú cưng của hai đứa nhỏ.

Bọn họ bước chân nhẹ nhàng và lặng lẽ đi tới chung quanh nó, Diệp Ngưng Dao lấy tay ý bảo Phó Viện dừng bước, chính mình thì chậm rãi ngồi xổm xuống, từ bên cạnh hái một cây cỏ đưa về phía con thỏ.

Trên lá có một chút linh lực.

Chỉ thấy con thỏ kia bỗng nhiên dừng động tác ăn cỏ, mũi hít hít, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía lá cỏ trong tay cô, nhanh chóng mở miệng cắn.

Thừa dịp nó đang ăn cỏ, Diệp Ngưng Dao ôm nó lên đưa cho Phó Thập Đông.

“Giao cho anh đấy, đừng để cho nó chạy thoát.”

Phó Thập Đông dùng dây thừng trói chân nó lại, vốn định ném nó vào trong giỏ mang xuống núi, nhưng bên trong có ống trúc, cuối cùng anh chỉ có thể khuất phục dưới sự uy hiếp của Diệp Ngưng Dao, ôm nó vào trong ngực.

Sắc mặt nam nhân đại trượng phu liền ngưng tụ lại, ôm một con thỏ trắng nhỏ, hình ảnh kia nhìn thế nào cũng rất kỳ lạ.

Trên đường về đến phía Đông của đầu làng.

Chu Đại Hoa túm lấy ống tay áo con trai út vội vàng đi về phía trước.

Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhanh lên đi! Lát nữa mạnh mẽ lên một chút! Đừng để con sói kia dọa đến rắm cũng không dám thả một cái nghe chưa!”

“Mẹ, chúng ta vẫn nên trở về đi, việc này chắc chắn không thể nào.” Trang Tú Lượng muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của bà ta, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

“Con không muốn cưới vợ hay sao?” Chu Đại Hoa nắm chặt lấy anh không buông tay, chỉ sợ anh ta nửa đường lại chạy mất.

Chỉ mới trong chốc lát thôi mà anh đã chạy trốn hai lần, sao bà ta lại sinh ra một phế vật như vậy chứ?

“Con tình nguyện không cưới vợ, cũng không muốn bị Phó Thập Đông đánh.” Khi còn bé anh đã chịu thiệt thòi dưới tay con sói kia, có thể là khi đó tuổi còn quá nhỏ đã tạo thành bóng ma tâm lý, hiện tại anh nhìn thấy Phó Thập Đông liền run rẩy.

“Nhìn bộ dạng của con kìa! Đi thôi!” Không để ý đến sự phản kháng của con trai, Chu Đại Hoa thật sự kéo người đến cửa lớn của nhà họ Phó.

Bà ta dùng sức đẩy cửa gỗ, kết quả cửa khóa từ bên trong, không đẩy ra được.

“Viên Viên! Mau mở cửa cho bà ngoại!” Chu Đại Hoa chỉ có thể đập mạnh cửa từ bên ngoài, giọng gọi vào bên trong càng lớn hơn.

Đáng tiếc, tay vỗ đến nỗi tê dại cũng không thấy ai đi ra mở cửa.

“Kỳ quái, sao lại không có ai mở cửa vậy chứ?” Giậm chân nhìn chung quanh sân, thấy bên trong im ắng, không khỏi nhỏ giọng nói: “Đám người nhà họ Phó này đang làm cái quái gì thế?”

Thấy không có ai đáp lại, ngược lại thì Trang Tú Lượng càng vui vẻ, anh ta giữ chặt cánh tay Chu Đại Hoa, vui vẻ nói: “Mẹ xem đi chúng ta cũng không vào được, không bằng về nhà trước đi.”

“Không được! Chúng ta sẽ đợi ở đây khi nào họ về thì thôi.” Chu Đại Hoa ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh cửa, có loại cảm giác anh hùng hy sinh vì việc nghĩa.

Khi Diệp Ngưng Dao từ trên núi trở về, vừa lúc nhìn thấy hai mẹ con này đang đứng ở cửa lớn không biết thì thầm nói cái gì.

Trang Tú Lượng là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, tránh đi ánh mắt lạnh lùng của Phó Thập Đông, anh ta theo bản năng trốn phía sau Chu Đại Hoa, cúi đầu giống như một con chim sẻ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.