Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 139




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là một sự chuyển biến tốt, chuyện lên núi thu thập sương, Diệp Ngưng Dao cũng không muốn giấu Phó Thập Đông nữa.

Anh muốn đi cùng, cô cũng không còn ngăn cản anh nữa.

Giống như phản ứng lúc trước của Phó Viện, Phó Thập Đông thấy bọn họ đi thu thập sương sương nhịn không được hỏi: “Hai người lên núi chính là vì muốn đi thu thập sương sớm sao?”

“Đúng vậy, anh mau đi hỗ trợ em đi.” Diệp Ngưng Dao khoát tay áo với anh, lực lượng lao động tốt như vậy không thể lãng phí được.

Tiếp nhận ống trúc trong tay cô, Phó Thập Đông ngoan ngoãn ngồi xổm vào bụi cỏ học theo Phó Viện, dùng ống trúc tiếp hứng lấy giọt sương trên từng chiếc lá.

“Thu thập chúng để làm gì?”

Sợ bị Phó Viện nghe thấy, Diệp Ngưng Dao tiến lại bên cạnh anh, thấp giọng thì thầm: “Em đang dùng nó để trị bệnh cho chị dâu và Phó Niên đấy, trước mắt đã có một chút hiệu quả rồi.”

“Thật sao?” Phó Thập Đông dừng động tác hứng sương sớm, cầm tay cô, trên mặt quanh năm không có biểu tình xuất hiện một tia vui mừng.

“Đúng vậy, tin em đi, bọn họ sẽ tốt lên mà.” Trang Tú Chi biến hóa rất nhỏ cho nên cô càng tin tưởng hơn, thấy anh cao hứng như vậy, Diệp Ngưng Dao thản nhiên cười, một loại cảm giác có thành tựu tự nhiên sinh ra.

“Lúc trước anh dẫn bọn họ đến bệnh viện lớn khám bệnh, uống vô số thuốc cũng không có hiệu quả.”

Ý tứ trong lời nói của anh tuy rằng uyển chuyển, nhưng Diệp Ngưng Dao vẫn nghe ra được.

Nếu như không phải anh có ơn với mình, lấy tính tình tiểu bạo chúa của cô, đổi lại là người khác nghi ngờ cô như vậy, cô đã sớm ngoảnh đầu bỏ đi rồi, sẽ không để cho họ chút mặt mũi này.

“Nếu như anh không tin, anh có thể đợi một tuần xem sao, đến lúc đó có hiệu quả trong nháy mắt hay không.”

Nói xong, Diệp Ngưng Dao hất tay anh ra rồi đứng lên đi về phía Phó Viện.

Vẫn là cô bé dễ thương Phó Viện ngoan nhất, cô làm cái gì con bé cũng sẽ ủng hộ.

Phó Thập Đông cũng coi như là không quá ngốc, anh lập tức bắt lấy tay cô, cúi đầu dỗ dành: “Không phải là anh không tin em, chỉ là lúc trước ôm quá nhiều hy vọng cho nên giờ có chút thất vọng…”

Bộ dạng này của anh cực kỳ giống một con sói đang tủi thân vẫy đuôi cầu xin, Diệp Ngưng Dao cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, thấy thái độ của anh coi như cũng không tệ, cô rốt cuộc cũng mềm giọng: “Được rồi, anh mau thu thập sương đi, em đi đến hỗ trợ Viên Viên.”

Hiệu suất làm việc của ba người so với hai người thì nhanh hơn nhiều, bình thường bọn họ thu thập sương phải mất hơn một tiếng, hôm nay lại mới có nửa tiếng họ đã hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Ngưng Dao không chút keo kiệt mà khen ngợi Phó Thập Đông, cũng bảo anh ngày mai tiếp tục đến hỗ trợ thu thập sương sớm.

“Chú, sau này chú sẽ đi cùng chúng cháu sao?” Phó Viện hỏi thật cẩn thận, hôm nay cô bé không dám chạy trên núi vui vẻ như mọi khi nữa, nếu sau này chú ấy mỗi ngày đều sẽ đi cùng… Ôi… Cô bé thật sự muốn khóc!

“Đúng vậy.” Phó Thập Đông cười gật đầu.

Cuối cùng một tia ảo tưởng tan vỡ, trên đường xuống núi Phó Viện một mình đi ở trước mặt hai người, lặng lẽ bĩu môi nhìn phong cảnh.

Diệp Ngưng Dao “phụt” cười, nhịn không được mà hỏi Phó Thập Đông: “Vì sao hai đứa nhóc trong nhà này lại sợ anh đến như vậy chứ?”

Từ khi gả về đây, cô chưa từng thấy qua người đàn ông này nói nặng với hai đứa bé này lần nào, không thể nói là anh ôn nhu, nhưng tuyệt đối cũng không phải là nghiêm khắc.

“…… Hai đứa có sợ anh sao?” Phó Thập Đông trực tiếp rơi vào trầm tư.

“Bình thường anh phải cười nhiều hơn, thế mới đẹp trai, bọn họ cũng sẽ không sợ anh như vậy nữa.”

Cô thích nhìn anh cười, nhưng anh không cười nhiều.

Một lúc lâu sau người đàn ông mới mở miệng: “Vậy còn em thì sao? Em có sợ anh không?”

“Em mà… Anh nghĩ sao?” Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm chống lại đôi mắt phượng thâm thúy của anh, không khỏi tán thưởng người đàn ông này càng nhìn càng đẹp.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.