(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật ra thì vì sao nhà bọn họ không phải người tốt, thì cô bé cũng không rõ lắm, bởi vì cô bé nghe người trong thôn đều nói sau lưng nhà bọn họ như vậy.
“Được, cháu yên tâm, cô ta không thể làm gì tổn hại đến thím đâu.” Bị một cô bé dễ thương như vậy quan tâm, Diệp Ngưng Dao sờ sờ đầu cô bé, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Bên kia, Giang Hoài đi nhanh vài bước rốt cục cũng đuổi theo kịp Mạnh Nghênh Oánh, vội vàng túm lấy ống tay áo của cô ta, trầm giọng nói: “Nghênh Oánh, em đừng làm loạn nữa.”
“Anh nói gì cơ?” Mạnh Nghênh Oánh không thể tưởng tượng nổi, liền dừng bước xoay người: “Đôi mắt này của anh sắp mọc trên người cô gái kia rồi, bây giờ anh lại bảo tôi đừng làm loạn nữa sao?”
“Chúng ta sắp kết hôn, sao em vẫn không tin tưởng anh cơ chứ?” Hắn ta không thể hiểu tại sao cô ta lại ăn loại giấm chua không cần thiết này.
“Anh cũng biết mình sắp kết hôn rồi ư? Tôi thấy hôn nhân như vậy thì đừng nên kết hôn nữa, chúng ta hãy chia tay đi.”
Mạnh Nghênh Oánh vốn định hù dọa hắn, để hắn có thể có chút ý thức về nguy cơ, nhưng không ngờ người đàn ông trầm mặc trong nháy mắt nghiêm túc nói: “Nếu đây là điều em muốn, thì anh chỉ có thể đồng ý vậy.”
“…” Mạnh Nghênh Oánh tức giận đến thiếu chút nữa là hộc máu, cô ta dùng sức dậm chân, mắng: “Giang Hoài, anh chính là đồ tra nam!”
Nói xong liền khóc lóc chạy đi…
Giang Hoài nhíu mày, không rõ cô chửi hắn là “đồ tra nam” là có ý gì nữa, lần này hắn ta cũng không đuổi theo nữa.
Mới vừa rồi lúc Mạnh Nghênh Oánh đề nghị chia tay, trong lòng hắn ta lại không hề khổ sở như trong tưởng tượng, ngược lại hắn ta còn cảm thấy thoải mái sau khi giải thoát.
Có lẽ tất cả bọn họ nên bình tĩnh lại để tốt hơn cho cả hai.
Ở trong sân nhà họ Mạnh, Phan Quế Phân đang phơi quần áo, thấy con gái tức giận từ bên ngoài chạy về, lập tức buông đồ trong tay xuống hỏi.
“Sao vậy con? Có chuyện gì vậy hả?!”
“Con không sao.” Mạnh Nghênh Oánh căng thẳng, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Một người phụ nữ nông thôn nhưng lại biết quản lý rất rộng.
Bởi vì bình thường cô ta che giấu tốt, Phan Quế Phân cũng không nhận ra tâm tư của cô ta: “Trên đầu con có cái gì thế?”
Nói xong, bà đưa tay muốn lấy nó xuống, lại bị cô ta ghét bỏ né tránh.
“Đây là cái gì vậy?” Mạnh Nghênh Oánh theo ánh mắt của bà sờ lên bên tai mình bỗng nhiên hiểu được: “Đây là hoa con hái từ trong rừng cây, đẹp không ạ?”
Phan Quế Phân nhìn cô giống như bị bệnh thần kinh: “Con nói đây là hoa sao? Con có bị sốt không?”
“Sao vậy ạ?” Vẻ mặt Mạnh Nghênh Oánh nghi hoặc bắt lấy nó, đặt ở trong lòng bàn tay, cô ta cho rằng mình như vừa xuất hiện ảo giác.
Rõ ràng lúc nãy cô ta cài lên tai vẫn là một đóa hoa nhỏ màu đỏ, sao bây giờ lại héo rũ thành một cây hoa cơ chứ?
“A! Con gái! Mặt con bị sao thế?” Phan Quế Phân giống như bị kinh sợ, giậm chân chạy tới, sờ lên hai má Mạnh Nghênh Oánh, gấp gáp đến mức sắp khóc: “Mẹ dẫn con đến trạm y tế khám nhé.”
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Nghênh Oánh chỉ cảm thấy các cơ trên mặt có chút cứng đờ, cô đưa tay sờ lên da thịt, xúc cảm lồi lõm không bằng phẳng khiến trong lòng cô ta kêu lộp bộp một chút.
“Mẹ mau đem cái gương nhỏ tới cho con, con muốn xem một chút!”
Giọng điệu ra lệnh của cô ta khiến cho Phan Quế Phân hơi ngẩn ra, bà lập tức chạy vào trong phòng lấy.
Nhìn thấy bản thân mình trong gương, cả khuôn mặt sưng lên, sưng đến mức sắp không nhìn thấy mắt đâu nữa, trên da thịt còn đầy những đốm đỏ do phát ban rất nhiều.
Bộ dạng giống như quỷ này thiếu chút nữa dọa chết Mạnh Nghênh Oánh, cô ta lập tức ném cái gương xuống đất, người đã bối rối không chịu nổi: “Sao lại bị như vậy chứ? Con không có ăn gì bừa bãi mà sao lại như vậy chứ?”
Rubella? Dị ứng? Hay là ngộ độc?
[Chú thích: Bệnh Rubella là bệnh truyền nhiễm cấp tính do vi rút Rubella gây ra.]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");